Editor: Mặc Doanh RF, diệp gia quán
Lần này Đường Tử Thái hoàn toàn im lặng.
Gió biển từ xa thổi vào, lay động hàng cọ ngoài biệt thự.
Trên bầu trời đầy sao, ánh trăng bạc dịu dàng chiếu trên mặt biển và hòn đảo nhỏ, để màn đêm trở nên bớt lạnh lẽo.
“Cho nên anh không thể nào phản bội Bội Bội…” Sở Quân Việt yên lặng hồi lâu, xoay người chuẩn bị bước đi.
Anh vỗ vai Đường Tử Thái một cái, nói: “Dù anh có làm chuyện dại dột đến mức nào, anh cũng tuyệt đối không phản bội Bội Bội.”
Lúc Sở Quân Việt về phòng, Đường Bội đã ngủ.
Anh cũng không đánh thức cô, chỉ yên lặng rửa mặt, rồi từ từ trèo lên giường.
Có lẽ đã thành thói quen, Đường Bội ngủ say dịch sát vào ngực Sở Quân Việt theo bản năng.
Tất nhiên Sở Quân Việt không thể nào cự tuyệt.
Anh cẩn thận ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại.
Đêm đó, anh ngủ không ngon.
Giấc mơ ngủ yên nhiều năm lại xuất hiện.
Bom đã bị Đường Bội và ‘chú Lợi’ trong miệng cô giải quyết, nhưng Sở Quân Việt lần đầu nhảy dù, lúc hạ xuống, vẫn vô cùng nhếch nhác.
Lúc người Sở gia tìm được anh, trời đã mờ tối, Sở Quân Việt bị bọc trong phao dù đầy màu sắc, sắc mặt tái nhợt, tinh thần và thân thể đã tệ đến độ thấp nhất.
Đôi môi khô nứt, ngay cả hô hấp cũng yếu đi.
Nhưng đôi mắt, vẫn gắng gượng không nhắm.
Cho đến khi bị ôm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-sieu-sao-vo-yeu-cua-am-da-de-vuong/1975396/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.