Cô được cô y tá đẩy đến thang máy chuyên dụng dành cho các bệnh nhân, cô cứ mãi suy nghĩ xem đã từng gặp cô y tá này ở đâu chưa vì quá quen thuộc mãi suy nghĩ nên không để ý là cô ta ấn vào nút lên tầng cao nhất. Bình thường cô cũng sẽ được đẩy đi bằng thang máy ở đây nhưng mà sẽ đi xuống chứ không đi lên.
Mãi suy nghĩ cho đến khi thang máy mở cửa, cô ngước mắt lên trước mắt cô là một đoạn đường khá dài, cô hoang mang vội hỏi cô ta
“Cô…cô đẩy tôi đi đâu…đây…đây là đâu”
Cô ta không trả lời càng ngày càng đẩy cô đi nhanh hơn, cô hoảng sợ muốn đứng dậy nhưng mà xe lăn chạy nhanh quá cô không đứng dậy được
“Dừng lại đi…dừng lại…”
Cô nhắm mắt hét lên, đến khi xe dừng lại cô mới mở mắt ra, trước mặt cố chính là khoảng trời mênh mong định thần lại một chút cô nhận ra nơi này chính là sân thượng…‘mẹ ơi đừng nói cô ta định đẩy mình xuống đây nha…chết vậy xấu lắm hong chịu đâu’ suy nghĩ thoáng quá trong đầu cô, chợt nhận ra mình đang trong tình cảnh nguy hiểm nên cô quay trở lại trạng thái sợ hãi
“Cô đưa tôi đến đây làm gì…nói đi cô là ai”
“Hahahaha cô không nhận ra tôi sao Bạch Thiên Tuyết”
Mắt cô mở to ngạc nhiên, sau đó lại trở nên bình thường nhếch môi khinh bỉ nói
“Thì ra là cô…tưởng ai xa lạ…hoá ra người quen”
“Saoo nhìn thấy tôi cô ngạc nhiên lắm đúng không?”
“Đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-roi-khong-yeu-anh-nua-co-duoc-khong-/3542190/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.