Cô được đưa đến bệnh viện để kiểm tra, cô cứ thất thần không nói chuyện với ai nước mắt cứ không ngừng rơi.
Cô muốn về nhà nhưng vì thấy vết thương ở chân của cô cậu lo lắng nên mới chở cô đến bệnh viện. Cô được cho nhập viện vì tình hình sức khoẻ yếu, cô nằm trên gường bệnh suy nghĩ từ lúc cô trùng sinh trở về không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đã nằm viện rồi.
Sáng hôm sau, nhìn cái chân đang bị quấn vải một cục đó cô ngán ngẩm nhìn lên trần nhà, suy nghĩ miêng mang cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đang ngủ thì cô cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay, cô khẽ mở mắt ra nhìn là cậu
“Nguyệt Nhi em tỉnh rồi sao”
“Ùm…sao trong anh có vẻ mệt mỏi thế”
“Anh không sao em đừng lo”
Cô đưa tay sờ lên mặt cậu, trong đã gày đi rồi
“Anh xinh lỗi…xin lỗi em rất nhiều”
Cậu khóc thật sự là cậu đã khóc rồi, từ khi quen cậu đây là lần đầu cô nhìn thấy cậu khóc
“Anh không có lỗi sao lại phải xin lỗi”
“Anh không bảo vệ được cho em”
“Không sao hết chẳng phải bây giờ em đã bình an rồi sao”
“Anh sẽ khiến cho hắn trả giá”
“Anh tính sẽ làm gì”
“Anh cũng không biết trước mắt là lo cho em đã”
“Dạ…nhưng mà…anh ôm em ngủ có được không?”
“Được chứ”
Cô sợ thật sự rất sợ, nằm trong vòng tay ấm áp của cậu cô nhanh chống chìm vào giấc ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-roi-khong-yeu-anh-nua-co-duoc-khong-/3541510/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.