Một tuần trả qua, cô luôn ở nhà được mọi người bồi bổ sức khoẻ ăn hết món này đến món khác, bây giờ cô không dám bước lên cân nữa.
Quanh đi quẩn lại thì củng sắp tới ngày cô phải quay lại trường, càng nghĩ cô càng thêm mệt mỏi đi học sẽ có thêm nhiều rắc rối mới haizzzzz, thôi thì mặc kệ đi tới đâu hay tới đó vậy.
Cô mở tập ra để học bài, ngoài việc ăn ngủ ra thì cô còn phải ôn tập để theo kịp tiến độ học ở trường nữa, ôn hết môn này đến môn khác, bài nào không hiểu thì đợi Tiểu Phương về giảng cho cô hiểu.
Trải qua vài ngày ôn tập thì cô cũng tiến bộ hơn rất nhiều có thể theo kịp tiến trình học ở trường, Tiểu Phương cũng khá ngạc nhiên vì trình độ học vượt xa của cô, Tiêu Phương không nghĩ là cô sẽ có thể học hiểu nhanh như vậy, trước đây là do cô không muốn học nhưng vẫn có một phần nào có kiến thức nhưng bây giờ một miếng kiến thức cũng không có mà có thể trong vài ngày đã theo được tiến độ học là không thể coi thường được nha.
Hôm nay là chủ nhật cô và Tiểu phương dành một ngày không học bài để ở nhà chơi và ngủ.
9h sáng đã có tiếng la tiếng hét ở phòng khách
“Nguyệt cậu qua kia đi kìa”
“Phương cậu qua bên đây nè”
“Nguyệt à cậu bảo vệ trụ đường trên đi”
“Phương ơi về phụ tớ ôm trụ nè”
“Nó đang tớ kìa”
“Để đó tớ trả thù cho cậu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-roi-khong-yeu-anh-nua-co-duoc-khong-/3471839/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.