Ngày hôm sau, sau khi trãi qua một đêm thuốc an cũng đã hết tác dung, cô mở mắt từ từ ra anh sáng len lối vào phòng qua khung cửa sổ làm cô có chút khó khăn khi mở mắt, sau khi thích ứng được với ánh sáng cô mới mở hẳng mắt nhìn quanh không có ai, cô từ từ ngồi dạy, đầu truyền đến một cơn đâu không phải là cơn đau như hôm qua, cơn đau này là từ vết thương trên đầu cô mà ra, cô cố gắng ngồi dạy với tay lấy cóc nước để uống, bỗng điện thoại trên bàn reo lên cô cầm lên xem trên màng hình hiện lên tên người gọi Thiên Phong
Thiên Phong là ai?
Điện thoại này là của ai?
Chuyện gì vậy?
Điện thoại chứ reo hoài, cô không biết phải làm sao nên tính để lại vị trí cũ nhưng không may tay cô lại vô tình cấn vào nút nghe, đầu dạy bên kia có tiếng nói vang lên
“Alo.....alo...”
Cô hơi khựng lại cầm điện thoại chậm chậm đưa lên tai nghe,
“Alo”
“Nguyệt sao em tỉnh rồi à”
Cô chấm hỏi người này đang hỏi cô sao?
“Xin lỗi anh tôi không biết anh là ai?”
“Em đang nói gì vậy?”
“Tôi không biết anh là cả”
Cô nói xong cô vội tắt máy, ngồi nhìn xung quanh sau một lúc suy nghĩ cô mở điện thoại lên một lần nữa, mở màng hình điện thoại lên hình cô hiện lên, bây giờ cô mới ngờ ngờ thì ra là điện của cô à, nhưng mật khẩu là gì sao cô không nhớ gì cả, loay hoay một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-roi-khong-yeu-anh-nua-co-duoc-khong-/3471837/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.