“Mặc dù cậu biểu hiện rất tốt...” Liễu đạo diễn chăm chú nhìn Tư Hoàng dưới ánh đèn sân khấu, đứa bé này giống như trời sinh nên đứng dưới ánh đèn, được vạn người chú ý. “Thế nhưng Phượng Thương chỉ có thể là An Dật Nguyên.” Tư Hoàng khom người với Liễu đạo diễn, sau khi đứng thẳng người lại mỉm cười nói: “Tôi biết rõ... Trên thực tế, tôi đến đây bởi vì Ngàn Cơ công tử, nhưng không có cơ hội thử vai, mới dũng cảm dùng biện pháp này. Phá vỡ quy định của buổi thử vai, thật xin lỗi.” “Nhưng tôi rất cần nhân vật này, hơn nữa tự tin có thể trở thành hắn!” Không phải là diễn tốt hắn, mà là trở thành hắn. Ánh mắt Liễu đạo diễn càng thêm thâm trầm, nhìn vẻ mặt của đứa trẻ trên sân khấu: chân thành, ánh mắt sạch sẽ và nhiệt liệt. Thời điểm này, cậu ấy chỉ mới là một thiếu niên học sinh mười sáu tuổi, có giấc mơ nhiệt tình và tấm lòng son, “Ngàn Cơ công tử không phải là Phượng Thương.” Nụ cười của Tư Hoàng sáng lạn, âm thanh bởi vì tâm tình mà nâng cao, “Đúng vậy, tôi biết rõ.” “Cậu chỉ có ba phút.” Liễu đạo diễn ngồi xuống. Tư Hoàng xoay người nói với nam sinh vẫn còn đang chiếm xe: “Hiện tại sân khấu này thuộc về tôi.” Liễu đạo diễn nghe vậy, im lặng cười một tiếng. Đứa trẻ này, thật thú vị. Nam sinh ngẩn ra, khuôn mặt lập tức đỏ lên một chút, trừng mắt nhìn Tư Hoàng. Ánh mắt vừa có không cam lòng cũng có oán giận, còn có đùa cợt chờ hắn xấu mặt. Đứng lên từ xe lăn, lúc rời đi cố ý đẩy Tư Hoàng, lại bị Tư Hoàng nhanh nhẹn tránh đi, bản thân ngược lại vấp ngã chật vật, rước lấy một trận cười ầm lên. Tư Hoàng cũng không có ý định đi nâng đỡ nam sinh tự mình rước lấy nhục đang ngã trên mặt đất. Mặc dù cô làm như thế sẽ làm giảm danh tiếng rộng lượng của cô, thế nhưng... Cần sao? Ánh sáng trong mắt Tư Hoàng loe lóe, không có nửa điểm hứng thú vì một chút ích lợi này mà đi đụng vào người căm ghét chính mình. Chờ sân khấu không người dư thừa, Tư Hoàng chậm rãi ngồi trên chiếc xe lăn bằng gỗ tinh xảo. Tư thái của cô nhàn nhã, buông lỏng toàn bộ cơ thể ở trên xe lăn, trước mặt mọi người chờ đợi biểu hiện của cô, nhân vật chính lại nhắm mắt lại. Bóng tối sau khi khép kín hai mắt, không thể che lấp được ánh đèn từ phía trên chiếu xuống. Tư Hoàng thở dài trong lòng, cô trở lại sân khấu một lần nữa, đời trước đây là nơi duy nhất cô có thể buông lỏng cảm nhận được tự do. Một giây, hai giây, ba giây... Mười giây, hai mươi giây đi qua, trong thính phòng dần dần có tiếng xì xào bàn tán. “Chắc không phải quên lời thoại đi?” “Tôi thấy cậu ta vừa mới chính là đang giả bộ!” “Các người câm miệng! Nếu cậu ấy diễn Ngàn Cơ công tử, tôi nhất định truy kịch!” “A! Ánh mắt cậu ấy sắp mở ra!” Sau khi phát hiện ra Tư Hoàng có động tĩnh, học sinh trong phòng học thế nhưng ăn ý câm miệng yên tĩnh. Có lẽ trên sân khấu Tư Hoàng vẫn là như bị tiếng ồn đánh thức, đôi mắt mở ra thong thả, lại chỉ mở đến một nửa liền lười biếng không chuyển động, liếc xéo nơi nào đó, môi cử động, “Ầm ĩ chuyện gì?” “Tê - - “ Đây là giọng nói gì? Quá trêu chọc con người ta! Vốn là giọng nói được ông trời ưu ái mang tới cảm giác mới vừa tỉnh ngủ với giọng mũi, không đếm xỉa tới, nhẹ nhàng chậm chạp, chui vào trong lỗ tai, tê dại nửa người. “Ân?” Đầu Tư Hoàng nghiêng nghiêng, ánh mắt vẫn như cũ rơi ở nơi không có vật gì, vẻ mặt không có khoa trương nhiều, thậm chí có thể nói nhàn nhạt không có biểu cảm, lại làm cho khán giả cảm thấy ánh mắt cô có thể nhìn thấy tựa như người ở đây, đang cung kính thuật lại với hắn chuyện gì đó, mà Tư Hoàng đang lẳng lặng lắng nghe. Năm giây sau, Tư Hoàng mở rộng tầm mắt, duỗi tay phẩy nhẹ trên hai chân mình, phảng phất như có hoa rơi trên chân, bị cô phủi đi. Đúng! Học viên ở đây đều đã xem kịch bản không biết bao nhiêu lần, gặp động tác của Tư Hoàng mới nhớ tới, màn này cũng không phải là xảy ra ở trong sân của Ngàn Cơ công tử, hắn đang ngủ ở dưới một gốc cây quỳnh hoa, lâu lâu có hoa rơi ở trên đùi của hắn cũng là chuyện đương nhiên. Không đợi mọi người sợ hãi than khả năng khống chế toàn cục của Tư Hoàng, liền bị câu nói không đếm xỉa tới tiếp theo quyến rũ tâm thần: “Hưng vong của thiên hạ có quan hệ gì với ta? Các ngươi tìm nhầm người, đúng như các ngươi nhìn thấy, ta cũng chỉ là một tên tàn phế mà thôi.” Cùng một câu lời kịch, lại bị Tư Hoàng dùng giọng nói không thèm để ý như vậy nói ra, giống như là đang nói hôm nay thời tiết thật đẹp vậy. Ngàn Cơ công tử tàn tật từ nhỏ, tại sao lại không thèm để ý tới chuyện này chút nào? Mọi người còn tưởng rằng Tư Hoàng thất bại, khi thấy vẻ mặt của cô, lại rung động đến mức mất đi ngôn ngữ. Thiếu niên trên xe lăn không đếm xỉa tới nói ra thiếu sót và đau xót lớn nhất của bản thân, cúi đầu khiến người ta thấy không rõ ánh mắt của hắn, chỉ có đường cong khóe miệng mờ, đó là cười! Không thèm để ý đến hưng vong của thiên hạ, không hứng thú với người đến, ngược lại buông thõng nửa đôi mắt nhìn chằm chằm nơi nào đó, cười dịu dàng. Kèm theo sự chuyển động rất nhỏ của ánh mắt hắn, phảng phất có một con bướm đang truy tìm hương hoa nhảy múa uyển chuyển, mà sự chú ý và nụ cười của hắn, đều bởi vì sinh linh nhỏ bé này mà thức tỉnh. Lời nói trước đó, căn bản là đang lấy lệ xua đuổi đám người bên ngoài đến xin giúp đỡ đi? Ngàn Cơ công tử, trước đến giờ không cần người khác đồng tình thương hại, không vì bản thân tàn tật mà hổ thẹn. Bản thân sự tồn tại của hắn chính là thứ mà vô số người xa xa cũng không thể chạm, chỉ có thể ngẩng xem hâm mộ, sự tự lập của hắn, tự tin, tự mình cố gắng, kiêu ngạo, tự tôn, cần gì phải thương hại! Trong một phút này, thiếu niên trong mắt mọi người chứng kiến dường như ở dưới tàng cây quỳnh lộng lẫy, mặc trường bào tuyết trắng ấn mai, không kịp đôi mươi nên cũng không có cột tóc, một đầu tóc đen bóng như mực mềm mại rối tung trên vai hắn, dung mạo tuyệt thế độc nhất vô nhị cùng với thuật cơ quan có một không hai trên đời, đa trí như yêu, lại tham lười thích ăn. Đột nhiên, hắn đưa ra ngón tay phải mũi nhọn lơ đãng run lên, giống như là bị sợi tơ lay động nhẹ nhàng. A... Mọi người lần nữa tỉnh ngộ bừng tỉnh: Ngàn Cơ công tử không chỉ hai chân tàn tật, còn có hai lỗ tai bị điếc, hắn chú ý tình huống chung quanh dựa vào chính là một cái lưới - - lấy nội lực ngưng ra những sợi tơ cực kỳ nhỏ không thể nhận ra trải rộng xung quanh mình, quấn quanh ngón tay mình. Một khi có người đến gần, va chạm vào mạng lưới của hắn, đồng thời tác động lên ngón tay hắn, ngay lập tức sẽ bị hắn phát giác. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía đầu bậc thang sân khấu, ánh mắt thay đổi dường như thật sự có một người đang đi về phía hắn. “Là thái tử điện hạ đến!” Thính phòng có người kích động hô lên. Không ít người bị hắn bừng tỉnh, hiểu được ngay lập tức, dựa theo nội dung vở kịch hiện tại người đang đi đến không phải là thái tử Phượng Triều hay sao? Trên sân khấu "Ngàn cơ công tử" cũng không nghe được tiếng thét này, ánh mắt của hắn dời đi, rơi trên khuôn mặt cũng không tồn tại của thái tử Phượng Triều - - lấy độ cao của hắn khi ngồi trên xe lăn, giương mắt nhìn người kiểu này, chắc hẳn là đang xem mặt một người trưởng thành. Ngàn Cơ công tử hai lỗ tai bị điếc, làm sao "Nghe" được tiếng người? Hắn dựa vào việc nhìn hình dáng miệng của người đang phát âm. “Câm miệng.” Giọng nói này một lần nữa trái ngược rõ ràng với giọng nói thẹn quá hóa giận của nam sinh lúc trước. Đừng nói là thẹn quá hoá giận, ngay cả một chút tức giận cũng không có, giống như là bị một con ruồi làm ồn có chút phiền, phất phất tay liền đánh bay nó. “Đã đến giờ.” Không sớm không muộn, âm thanh của Liễu đạo diễn vang lên. Mọi người như mới tỉnh mộng, vẻ mặt cổ quái, còn đang suy nghĩ về màn diễn cuối cùng của Tư Hoàng. Dựa theo kịch bản viết... Thời điểm này, thái tử của Phượng Triều thật sự bị đánh một chưởng, cố nén không cho hộc máu. Trên sân khấu, vẻ mặt Tư Hoàng cũng ngẩn ra, giống như là vẫn chưa thể tỉnh lại từ trong mộng. Nhắm mắt, mở mắt, sau hai giây, thần thái thuộc về Ngàn Cơ công tử trong mắt cô đã ẩn nấp sạch sẽ, trở lại thiếu niên hiện đại khoe khoang tùy ý. Liễu đạo diễn trơ mắt xem vẻ mặt Tư Hoàng biến hóa, trái tim nhảy lên kịch liệt khiến làn da đen trên mặt hắn đỏ lên, âm thanh khàn khàn: “Cậu tên là gì?” “Tư Hoàng.” Tư Hoàng đứng lên, đối mặt với Liễu đạo diễn. Kiếp này cô sẽ không lại làm con rối "Tư Hoàng", ngược lại muốn đoạt đi cái tên này, để mỗi người chứng kiến hoặc nghe được cái này tên đều nghĩ đến người chính là cô, gạt bỏ đi tên con trai trưởng đã chết sớm siêu sinh của Tư gia, sẽ không còn người nào còn nhớ đến sự tồn tại của hắn. Cô sẽ không lại tồn tại vì cái tên "Tư Hoàng" này, ngược lại là cái tên "Tư Hoàng" này, sẽ vì cô mà trở nên chân thật. Tư Hoàng nhếch miệng, không chỉ là tên, còn có càng nhiều thứ thuộc về cô, cô đều sẽ từ từ đoạt lại. “Rất tốt, Tư Hoàng, chính là cậu!” Liễu đạo diễn cười một tiếng, hưng phấn trong mắt không thể giấu được. “Ai, Liễu đạo diễn! Chuyện này... Quyết định từ sớm không phải là Tư...” Phó đạo diễn bên cạnh sốt ruột đứng lên. Liễu đạo diễn trừng qua, “Ngàn Cơ công tử là tôi quyết định, chuyện này ngay từ đầu đã rõ ràng rồi.” Phụ đạo diễn bị ông trừng đến câm nín. Ồn ào - - Trong thính phòng bọn học sinh lại bùng nổ. “Tư Hoàng! Cậu ta là anh trai sinh đôi khác trứng của Tư Hoa Tư Hoàng?” “Tại sao có thể là cậu ta! Chuyện này không có khả năng!” “Thực tế bản hoa lệ đại biến thân a!” Trong tiếng ồn ào, Liễu đạo diễn ngẩng đầu với Tư Hoàng, “Cậu đi theo tôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]