“Mặc dù cậu biểu hiện rất tốt...”
Liễu đạo diễn chăm chú nhìn Tư Hoàng dưới ánh đèn sân khấu, đứa bé này giống như trời sinh nên đứng dưới ánh đèn, được vạn người chú ý.
“Thế nhưng Phượng Thương chỉ có thể là An Dật Nguyên.”
Tư Hoàng khom người với Liễu đạo diễn, sau khi đứng thẳng người lại mỉm cười nói: “Tôi biết rõ... Trên thực tế, tôi đến đây bởi vì Ngàn Cơ công tử, nhưng không có cơ hội thử vai, mới dũng cảm dùng biện pháp này. Phá vỡ quy định của buổi thử vai, thật xin lỗi.”
“Nhưng tôi rất cần nhân vật này, hơn nữa tự tin có thể trở thành hắn!”
Không phải là diễn tốt hắn, mà là trở thành hắn.
Ánh mắt Liễu đạo diễn càng thêm thâm trầm, nhìn vẻ mặt của đứa trẻ trên sân khấu: chân thành, ánh mắt sạch sẽ và nhiệt liệt. Thời điểm này, cậu ấy chỉ mới là một thiếu niên học sinh mười sáu tuổi, có giấc mơ nhiệt tình và tấm lòng son, “Ngàn Cơ công tử không phải là Phượng Thương.”
Nụ cười của Tư Hoàng sáng lạn, âm thanh bởi vì tâm tình mà nâng cao, “Đúng vậy, tôi biết rõ.”
“Cậu chỉ có ba phút.” Liễu đạo diễn ngồi xuống.
Tư Hoàng xoay người nói với nam sinh vẫn còn đang chiếm xe: “Hiện tại sân khấu này thuộc về tôi.”
Liễu đạo diễn nghe vậy, im lặng cười một tiếng. Đứa trẻ này, thật thú vị.
Nam sinh ngẩn ra, khuôn mặt lập tức đỏ lên một chút, trừng mắt nhìn Tư Hoàng.
Ánh mắt vừa có không cam lòng cũng có oán giận, còn có đùa cợt chờ hắn xấu mặt. Đứng lên từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-quoc-dan-nam-than/129837/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.