Tư Hoàng bừng tỉnh từ giấc mộng, ngón tay cầm lấy chăn đơn trắng bệch, gân xanh trên trán hơi nổi lên.
Ánh sáng mông lung lộ ra từ rèm cửa sổ cho Tư Hoàng biết rõ bây giờ hẳn là sáng sớm, một đôi mắt đen kịt bị mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi che lấp, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc khàn đục, giống như con thú khốn khổ đang giãy giụa.
"Hắc... Ha ha ha ha ha."
Đột nhiên, thở dốc khàn đục hóa thành tiếng cười, nghe sơ qua giống như là khoái trá, nhưng phối hợp dáng vẻ hiện tại của Tư Hoàng ngước cổ lên, một tay che hai mắt, liền có vẻ quái dị.
Đến cuối cùng, cười đến mức đau nhức cổ họng, tiếng cười kia cũng càng giống là nức nở, điên tuyệt vọng.
Mãi cho đến lúc cười không nổi, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhỏ, bàn tay che hai mắt vuốt lên mái tóc đen ướt mồ hôi, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, cũng lộ ra đôi mắt bị che khuất.
Nếu như có người ở trong này, chắc chắn sẽ cảm thấy ngoài ý muốn đôi mắt này chẳng những không có chút nước mắt, ngược lại tỉnh táo đến đáng sợ, đôi mắt đen quá mức tỉnh táo lộ ra một tia ma tính.
(Cô còn muốn trốn tránh tới khi nào?)
Trong đầu đột nhiên xuất hiện thanh âm, không làm sắc mặt Tư Hoàng có chút biến hóa, cô không tiếng động dật nhẹ khóe miệng, vén chăn lên xuống giường.
Trong phòng tắm có một mặt gương toàn thân, Tư Hoàng đứng trước gương, xem người đối diện bị ảnh ngược chiếu ra.
Thiếu niên khoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-quoc-dan-nam-than/129833/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.