Lúc Nguyễn Thâm mang tài liệu vào phòng Tổng Giám đốc không khỏi kinh ngạc trước cảnh: Đàm Tương Tư ngồi chễm chệ trên chiếc ghế xoay còn Bạc Cửu sắn tay áo vắt cam ở bàn khách.
Nguyễn Thâm đứng trước mặt Bạc Cửu, cười nửa miệng rồi quay sang cô gái quyền lực nhất công ty lúc này.
"Đàm Tương Tư, con mèo nhỏ của anh!" Nguyễn Thâm dang hai tay, chạy ào lại bàn tổng giám đốc, nhoài người qua ôm lấy đầu cô gái nhỏ: "Mừng em thăng quan tiến chức nha!" (7
"Cút!" Một vỏ cam, hai vỏ, rồi ba, bốn vỏ...bay thẳng vào lưng Nguyễn Thâm, một bàn tay theo đó nắm cổ áo anh ấy kéo giật lùi ra sau, giọng giấm pha chanh: "Giờ tôi mới hiểu lí do vì sao ngày xưa cậu nhất quyết đòi ông nội lấy tên Thâm" Bạc Cửu đứng chắn ngang trước mặt, chỉ tay vào thằng bạn thân: "Chơi thâm không chịu được."
"Rồi liên quan gì đến tên Cửu cậu không?" Nguyễn Thâm ngoái đầu dòm ra lưng áo thấy ba mảng vàng ố lem luốc chiếc áo sơ mi trắng giận bốc khói: "Ba mươi tuổi già đầu còn chơi do vậy hả?"
Bạc Cửu nhích mép: "Đáng đời ai bảo dê vợ bạn!"
"Vợ? Cậu gọi thuận miệng gớm nhỉ? Theo như tôi được biết, cậu chỉ mới trong giai đoạn thử thách ở rể. Đã cưới hỏi gì đâu? Giấy đăng kí kết hôn cũng chưa CÓ."
"Sẽ nhanh chóng có thôi. Nguyễn Thâm, lẽ ra tôi dành vị trí phụ rể cho cậu nhưng qua hành động này...một miếng thịt tôi cũng không mời."
"Đồ nhỏ mọn, keo kẹt bủn xỉn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-oan-gia-kho-thoat/3728710/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.