Trời sinh hắn vốn có tính cầu toàn, sạch sẽ nên khi bước ra khỏi chuồng gà hắn chỉ còn có nửa cái mạng.
Sau khi tẩy uế mấy lớp xà phòng, đảm bảo mùi hương kinh dị đó không còn chút gì lưu luyến với cơ thể, hắn mới tạm yên tâm ngồi vào bàn.
"Dạ, con mời ông nội!" Hắn rót cho cụ bát nước chè.
Lòng thành, lễ phép là thế. Nhưng ông nội vợ lại liếc xéo, hứ một tiếng: "Nhà tôi, muốn uống lúc nào tôi uống không cần cậu mời." Cái liếc xéo nửa con mắt đó không biết ông cụ nhận ra điều gì, ông tháo đôi mắt kính, dụi dụi đôi mắt, hà hơi lau lại đôi kính lão, rồi lại đeo vào, chỉ tay vào mặt Bạc Cửu: "Sao nhìn mặt cậu...giống lão già Bạc Cường thế hử?" (2)
Bạc Cửu nuốt vội ngụm trà, nhìn ông cụ. Chưa bao giờ hắn thấy ghét bản mặt đẹp trai, soái lòi của hắn như lúc này. Hắn ước gì nó xấu một chút, không giống nét nào với hai thằng ôn dịch nhà họ Bạc thì hay biết mấy?
Hắn cười khổ, lễ phép nói với ông cụ: "Dạ, ổng là cha...bố con!"
Râm!
Ông cụ Đàm đập cây gậy trúc lên bàn, xém chút nữa vỡ luôn bình trà, rồi chỉ đầu gậy ra cổng: "Cúttttt!"
"Dạ, ông bảo vậy thì tội cho con quá ạ? Con là con, ổng là ổng, thân ai nấy lo, oán ai nấy gánh, con có liên quan gì đâu ạ?" Bạc Cửu quỳ luôn dưới đất, chắp hai tay, trưng cho ông nội vợ bộ mặt đáng thương như trẻ mồ côi không nơi nương tựa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-oan-gia-kho-thoat/3726750/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.