Đến căn biệt thự, Bạc Cửu ôm riết Đàm Tương Tư không chịu vào.
"Sao lại không vào? Đây là nhà anh mà?" Hàn Tú mở sẵn cửa xe, khom người nhìn ông ôn thần bám dính Tương Tư.
Hắn giương đôi mắt nai ngơ ngác, lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải!"
"Ô hay!" Hàn Tú quay sang lão quản gia của Bạc Cửu: "Chú Thập, thím Trương, sang giúp cháu đưa ông chủ vào nhà nè!"
Hai người vừa ló đầu vào xe bắt gặp ngay ánh mắt sắc như dao của Cửu gia. Lão quản gia lập tức quay sang nói với Hàn Tú: "Cửu gia lại trở bệnh hoang tưởng rồi! Chỉ theo mỗi mẹ thôi, cậu thừa biết mà!" (1
Hàn Tú bực bội đưa hắn về lại nhà lớn họ Bạc. Hắn lại càng sợ nép sát vào lòng Tương Tư, giọng run run sợ hãi:
"Mẹ..à. trong đó có...mụ dì ghẻ...bà ta ác lắm!"
"Ác như thế nào?" Đàm Tương Tư nổi máu hiệp nữ. Nhớ lại bà ta từng tát cô cái cháy má, hại chết cô và sinh linh bé nhỏ vừa mới tượng hình, cô sắn tay áo, hất đầu hỏi Bạc Cửu: "Nó ác với con bằng mụ dì ghẻ cô Tấm không?"
Bạc Cửu nhướn mày: "Ác hơn!"
"Vậy thì vào đây! Mẹ thay con đòi lại đạo lí!" Cô cầm tay Bạc Cửu lôi hắn xuống xe. •
"Ấy ấy...! Đàm Tương Tư, cậu chờ tớ với!" Hàn Tú hấp tấp đóng cửa chạy theo.
Bạc Cửu nghiêng đầu, chỉ tay vào Hàn Tú: "Ông chú là người lạ, chuyện nhà họ Bạc không khiến chú xía vô nha!"
"???" Hàn Tú lấy làm khó hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-oan-gia-kho-thoat/3725857/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.