Lưu Bình Nguyên cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của cô cùng thịt lợn rừng dưới ánh sáng của đèn pin, trái tim của anh ta cuối cùng chui lại vào trong ngực.
Nói thật, trước đó Cố Gia Kiệt nói em gái mình muốn tới chợ đen bán hàng, anh ta còn tưởng Cố Gia Kiệt đang nói đùa.
Là người cùng thôn, anh ta cũng biết nhà họ Cố bắt được một con lợn rừng, cũng biết bạn thân mình sẽ không lừa mình, nên nửa đêm mới đạp xe đạp qua đây.
Cố Gia Kiệt và Lưu Bình Nguyên khiêng miếng thịt heo hơn năm mươi cân lên khung xe đạp.
Cố Cẩm tiện tay nhét cân cộng con dao thái thịt vào trong túi, đưa cho Cố Gia Kiệt.
“Trong bếp có phá lấu, anh đi vào khiêng với em.”
“Được!”
Cố Gia Kiệt nén sự kích động xuống, đi theo cô vào trong bếp.
Nội tạng heo được đổ vào trong thùng gỗ, bên trong còn có một cái chậu lớn, để thịt thủ heo.
Hai người khiêng thùng gỗ ra, dùng dây thừng buộc nó lên xe đạp của Lưu Bình Nguyên.
Làm xong, Lưu Bình Nguyên run giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta xuất phát hả?”
Anh ta kích động quá, từ lâu anh ta đã nghĩ tới làm chuyện này rồi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.
Cố Cẩm nói nhỏ: “Chờ chút, em về phòng một chuyến.”
Cô đi vào căn phòng thứ hai bên phải, nhẹ nhàng đẩy cửa, che ánh sáng đèn pin, chỉ để lại một chút ánh sáng để nhìn cậu bé đang nằm trên giường.
Cố Cẩm đi tới, nhìn An Minh Tế đang say ngủ, cậu bé ôm chăn trong lòng, ngủ rất ngon.
Thấy vậy, ánh mắt cô trở nên dịu dàng, rướn người qua lấy một cái túi vải dưới đệm.
Khi Cố Cẩm ra, hai người Cố Gia Kiệt và Lưu Bình Nguyên đã đẩy xe ra ngoài cổng rồi.
Cố Gia Kiệt nói: “Tiểu Cẩm, ngồi xe anh.”
Trên yên xe của Lưu Bình Nguyên để phá lấu, Cố Cẩm muốn ngồi cũng chẳng ngồi được.
Cô ngồi sau xe Cố Gia Kiệt, ôm một túi vải trong lòng.
Cố Gia Kiệt nói nhỏ: “Em ngồi vững, anh đi đây.”
Hai chiếc xe đạp nhanh chóng rời khỏi nhà họ Cố.
Thôn Thanh Sơn cách huyện không xa lắm, chắc tầm hơn mười cây số, nếu đi bộ thì sẽ mất hai ba tiếng, còn đạp xe mất khoảng một tiếng.
Hơn mười một giờ, Cố Gia Kiệt cùng Lưu Bình Nguyên tới chợ đen trên huyện.
Lúc này vẫn chưa phải giờ cao điểm, chợ đen có rất ít người.
Cố Cẩm nhảy xuống xe, lấy một cái khăn trong túi buộc lên mặt, để người ta không thấy mặt cô.
Cô còn lấy ra hai cái màu tối đưa cho hai người kia: “Hai anh cũng che vào đi, đừng để người khác nhận ra.”
“Tiểu Cẩm nghĩ chu đáo thật!”
Cố Gia Kiệt nhận lấy, che mặt vào, chỉ lộ ra đôi mắt.
Lưu Bình Nguyên nhướn mày nhìn cô, cũng cầm theo.
Cố Cẩm đánh giá con phố nhỏ vắng vẻ, nói với hai thiếu niên: “Em đi dạo một vòng, hai anh chờ ở đây nhé.”
“Anh đi với em!”
Cố Gia Kiệt không yên tâm.
“Không sao, em về nhanh thôi.”
Cố Cẩm nói rồi đi sâu vào trong.
Nửa tiếng sau, Cố Gia Kiệt thấy em họ còn chưa về, bắt đầu lo lắng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]