Sau khi nếm trải tình người ấm lạnh, thế mà cậu lại được nhận nuôi, cậu có người nhà rồi.
Nghĩ tới đây, trái tim An Minh Tế không ngừng nhảy nhót, hạnh phúc tới quá đột ngột, không có từ nào có thể diễn tả được.
“Chị A Cẩm, sau này em sẽ đối xử thật tốt với chị!”
Bao nhiêu lời nói đều được gói gọn lại bởi một câu em sẽ đối xử tốt với chị.
Đây là điều duy nhất An Minh Tế có thể đảm bảo.
Cố Cẩm mỉm cười, cô không quan tâm lời hứa của cậu, cô đối xử tốt với cậu, không cần cậu phải báo đáp.
Cô sờ đầu An Minh Tế, dịu dàng nói: “Được.”
Cố Cẩm không biết, câu nói em sẽ đối xử tốt với chị của An Minh Tế, là lời hứa cả một đời.
Cố Cẩm ngửi hương thịt thơm nức mũi trong không khí, cong môi: “Tiểu An, chúng ta về nhà ăn thịt thôi.”
Cách nhà càng gần, mùi thịt càng nồng.
Cô biết trong nhà chắc chắn đang nấu thịt kho tàu, về đúng lúc quá.
An Minh Tế nuốt nước bọt, gật đầu, bước đi nhanh hơn cùng cô.
Lúc hai người về nhà, cổng nhà đóng chặt, có hơn chục người vây xung quanh.
Nhìn thấy những người này, mày Cố Cẩm hơi nhíu lại, gõ cửa.
“Không bán, không bán, chờ nhóc Cẩm về rồi nói.”
Tiếng của Trần Hồng vang lên.
Cố Cẩm nhướn mày, gọi to: “Bác gái, là cháu, cháu về rồi!”
Người xung quanh thấy cô về thì lần lượt chạy tới: “Cố Cẩm, con nhà bác thèm thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482978/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.