Cuối cùng, ông lão không nghe nổi nữa, hét lên: “Được rồi, được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, không cần chờ nhóc Cẩm nữa.”
Ông lão đã nói vậy rồi, tất nhiên là Trần Hồng không dám nói tiếp.
Có điều hàng xóm xung quanh đã nghe thấy hết lời bà ta nói rồi, họ đều cảm thấy mông lung.
Mọi người đều biết đứa ăn cháo đá bát mà Trần Hồng mắng là Cố Cẩm, người không có quan hệ huyết thống với nhà họ Cố.
Chỉ là họ không biết tại sao hôm nay Trần Hồng lại giận dữ thế, bình thường không thấy bà ta mắng con bé như vậy.
Khi Cố Cẩm dắt Tiểu An về nhà, Trần Hồng đã quay vào ăn cơm từ lâu rồi.
Cô nghe thấy tiếng ở dưới bếp, liền dẫn cậu bé chạy về phía đó.
“Ông ơi.”
Cố Cẩm đứng ở cửa phòng bếp, chỉ gọi một tiếng ông, trước đó cô không có tình cảm gì với nhà này, chỉ thân thiết với ông lão một chút.
Ông lão thấy cô về, ừ một tiếng: “Về rồi à, vào ăn cơm đi.”
Trần Hồng lườm An Minh Tế, hừ lạnh, vẻ mặt vặn vẹo.
Thằng bé này chắc chắn sau này sẽ cắt thịt bà ta để ăn.
Bác trai, Cố Gia Kiệt và Cố Mẫn Mẫn nhìn Cố Cẩm một cái, không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Cố Cẩm đã quen, trước đây cô còn nghĩ nhà này không thích cô.
Thực ra, cho dù không có cô thì gia đình này cũng sẽ như vậy, ông nội tính tình quái dị, thích hút thuốc, ít nói.
Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482972/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.