Chương trước
Chương sau
Khi con người gặp nguy hiểm, bản năng đầu tiên của họ là tự bảo vệ mình.

Những gì Cố Cẩm làm đã để lại một cú sốc không thể xóa nhòa trong lòng An Minh Tế.

Lúc gặp nguy hiểm, thế mà cô đã lựa chọn bảo vệ cậu đầu tiên, chuyện này khiến người ta không thể không cảm động.

An Minh Tế từ từ cụp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc không thuộc về lứa tuổi này trong mắt, nhưng vòng tay ôm lấy Cố Cẩm lại dần dần siết chặt.

Cảm nhận được động tác của cậu, Cố Cẩm cho là cậu sợ, bèn dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, lợn rừng đã chết rồi.”

“… Vâng.”

Cố Cẩm mỉm cười để cậu xuống, dắt tay cậu đi về phía Đỗ Ái Thanh.

“Anh Đỗ, con lợn rừng này phải giải quyết thế nào ạ?”

Để phòng ngừa con lợn rừng chỉ mới bất tỉnh, Đỗ Ái Thành dùng xẻng cắt cổ con lợn rừng, cảnh tượng trước mắt vô cùng ghê người.

Nghe thấy câu hỏi của Cố Cẩm, Đỗ Ái Thanh khẽ nhíu mày, sau đó trên mặt lộ ra niềm vui sướng.

Là anh ta cùng A Cẩm giết con lợn rừng này, nên anh ta chắc cũng được chia phần.

Bây giờ đang mất mùa, trong nhà không còn nhiều lương thực dự trữ, có thịt heo rừng này, phụ nữ và trẻ em sẽ được ăn thêm mấy bữa thịt, sao anh ta có thể không vui được.

Người thấy có phần, nếu nhờ những người trong thôn giúp, vậy sẽ phải chia cho họ một phần, Đỗ Ái Thanh nghĩ vậy, liền nhìn về phía Cố Cẩm.

“A Cẩm này, bác trai với thằng bé Gia Kiệt có nhà không?”

Cố Cẩm khẽ gật đầu: “Có ạ.”

“Được, em về nhà gọi bác trai với Gia Kiệt qua đây, chúng ta cùng mang con lợn rừng này về.”

“Vâng!”

Cố Cẩm không phản đối, dắt đứa nhỏ trong tay về nhà.

Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Đỗ Ái Thanh gọi: “A Cẩm!”

“Dạ?”

Cố Cẩm quay lại, thấy Đỗ Ái Thanh có vẻ mặt xấu hổ đứng đó.

“À thì… A Cẩm này, là em đâm con lợn rừng này trước, anh không xin gì nhiều, đầu heo với chân sau của heo cho anh được không?”

Nói xong, sắc mặt của Đỗ Ái Thanh đỏ đừng.

Câu này của anh ta giống như là đang cướp đồ của con nít vậy, thật sự khiến anh ta rất khó xử.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta, Cố Cẩm bật cười: “Anh Đỗ, anh nói gì thế? Chúng ta cùng nhau nhìn thấy con lợn rừng này, tất nhiên là phải chia đều rồi. Nếu hôm nay không có anh Đỗ, có lẽ em và Tiểu An đã bị thương rồi.”

“Không, không, không, thế thì nhiều quá, nếu không có em, anh cũng chẳng giết được nó…”

“Vậy cứ làm thế đi, mỗi nhà một nửa.”

Không đợi Đỗ Ái Thanh nói xong, Cố Cẩm đã ngắt lời anh ta, rồi quay người rời đi.



“Con nhãi kia đi đâu rồi, đến bữa ăn mà không thấy đâu!”

Ở nhà họ Cố, Trần Hồng đang phàn nàn trong sân.

Ngày nào bà ta cũng phải dậy sớm nấu cơm, phục vụ người già và trẻ nhỏ, bây giờ thức ăn đã nấu xong, vậy mà Cố Cẩm cùng con sói nhỏ ăn chực kia lại không thấy đâu, bà ta vốn đã giận sẵn giờ lại càng nổi điên hơn.

Bác trai ngồi trước bàn ăn cơm, nhíu mày khi nghe Trần Hồng oán trách.

Cố Gia Kiệt nhìn ông nội, cha và em gái, rồi sờ cái bụng đang đói của mình.

“Đồ ăn cháo đá bát, cùi chỏ hướng ra ngoài, chắc lương thực được gió thổi đến đấy, không làm nội trợ không biết củi dầu đắt! Đồ không có lương tâm…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.