Khi con người gặp nguy hiểm, bản năng đầu tiên của họ là tự bảo vệ mình.
 
Những gì Cố Cẩm làm đã để lại một cú sốc không thể xóa nhòa trong lòng An Minh Tế.
 
Lúc gặp nguy hiểm, thế mà cô đã lựa chọn bảo vệ cậu đầu tiên, chuyện này khiến người ta không thể không cảm động.
 
An Minh Tế từ từ cụp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc không thuộc về lứa tuổi này trong mắt, nhưng vòng tay ôm lấy Cố Cẩm lại dần dần siết chặt.
 
Cảm nhận được động tác của cậu, Cố Cẩm cho là cậu sợ, bèn dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, lợn rừng đã chết rồi.”
 
“… Vâng.”
 
Cố Cẩm mỉm cười để cậu xuống, dắt tay cậu đi về phía Đỗ Ái Thanh.
 
“Anh Đỗ, con lợn rừng này phải giải quyết thế nào ạ?”
 
Để phòng ngừa con lợn rừng chỉ mới bất tỉnh, Đỗ Ái Thành dùng xẻng cắt cổ con lợn rừng, cảnh tượng trước mắt vô cùng ghê người.
 
Nghe thấy câu hỏi của Cố Cẩm, Đỗ Ái Thanh khẽ nhíu mày, sau đó trên mặt lộ ra niềm vui sướng.
 
Là anh ta cùng A Cẩm giết con lợn rừng này, nên anh ta chắc cũng được chia phần.
 
Bây giờ đang mất mùa, trong nhà không còn nhiều lương thực dự trữ, có thịt heo rừng này, phụ nữ và trẻ em sẽ được ăn thêm mấy bữa thịt, sao anh ta có thể không vui được.
 
Người thấy có phần, nếu nhờ những người trong thôn giúp, vậy sẽ phải chia cho họ một phần, Đỗ Ái Thanh nghĩ vậy, liền nhìn về phía Cố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nuoi-soi-con/3482971/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.