Ngồi ở khu khách quý, hai người vừa nghỉ ngơi vừa uống café, bên ngoàitruyền đến một loạt tiếng bước chân, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tâytrang màu đen, cầm theo chiếc hộp đen nhánh, phía trước có hai người đàn ông cường tráng mang theo súng đi cùng.
Sau khi tự giới thiệuxong, bọn họ không vòng vo, người đàn ông trẻ mặc quần áo màu đen ngồixuống ghế sofa, rồi mở hộp ra, hai người đàn ông cường tráng có giấusúng kia càng căng thẳng hơn, dường như khẩu súng đang nhắm vào haingười Ninh Vân Hoan.
Lý Phán Phán hơi không vui, tuy thường ngàycô ta không ra ngoài dạo phố, rất nhiều người không thể biết thân phậncủa cô ta, dù sao cô ta được nhà họ Lý bảo vệ vô cùng tốt, vì nhà họ Lýxuất thân từ quân ngũ, nhà họ Lý chơi súng lâu như vậy, còn chưa có aidám chĩa súng vào cô ta. Cô ta vừa muốn nói, bên ngoài lại đột nhiêntruyền đến tiếng hô to:
”Có thứ gì tốt, mang lên đây, tôi vừa mới thấy các người mang theo một chiếc hộp khá xa hoa, đừng nghĩ tôi khôngbiết đó là hàng tốt, các người có biết tôi là ai không?” Giọng nói lớnđến nổi ai cũng nghe được, người đàn ông trẻ tuổi và hai vệ sĩ ngẩnngười, sau khi khom lưng nói xin lỗi xong thì đi ra ngoài, khoảng nửaphút sau đã trở lại, áy náy nói: “Lý tiểu thư, Ninh tiểu thư, thật ngạiquá, có vị khách cũng muốn xem món này, các vị...”
Lý Phán Phán vốn đang ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười: “Bảo bọn họ vào đây, tôi muốn xem xem, ai dám giành đồ với tôi.”
Ninh Vân Hoan cũng nghe ra tiếng nói kia, là Tần Dật, đương nhiên Lý PhánPhán biết, lúc này ánh mắt cô ta lộ ra sự kích động và khát khao, có lẽvẫn mong đợi Tần Dật biết cô ta thích Phỉ Thúy, muốn mua tặng cô ta.
Cô gái mặc chiếc váy đen nghe xong thì dừng lại một lát, sau đó cung kính đáp lời, rồi ra ngoài.
Sau một lúc lâu thì tiếng bước chân vang lên liên tục, nghe tiếng thì không giống như chỉ có một hai người, trong lòng Lý Phán Phán trầm xuống. Côta nhìn chằm chằm ra ngoài cửa khu khách quý, khi thấy bóng dáng cao lớn của Tần Dật, ánh mắt cô ta vốn lóe sáng, nhưng sau đó nhìn thấy tay Tần Dật đang nắm chặt tay ai đó. Sau lưng anh ta là một cô gái mang gươngmặt lo âu thấp thỏm khiến người thương tiếc, nhất thời vẻ mặt cô ta lậptức thay đổi.
”Phán Phán?” Tần Dật đương nhiên cũng thấy Lý PhánPhán, lập tức ánh mắt đảo vòng. Anh ta biết Lý Phán Phán luôn khôngthích tự mình đi dạo phố, hơn nữa công chúa nhà họ Lý cần gì phải tự rangoài mua đồ, không ngờ hai người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy,mặc dù anh ta tự tin Lý Phán Phán yêu anh ta sâu đậm đến mức khó ai bìkịp, nhưng để cô ta tận mắt nhìn thấy anh ta và bồ nhí đi dạo phố, trong lòng Tần Dật vẫn cảm thấy hồi hộp.
Gần đây tuy ban đầu anh taoán hận Cố Doanh Tích, nhưng khi hai người ở cùng nhau một khoảng thờigian, anh ta dần bị hấp dẫn bởi sự đáng thương, yếu đuối, hồn nhiên vàthiện lương của Cố Doanh Tích. Thậm chí anh ta cảm thấy bản thân khôngthể rời xa ả, ngay từ đầu vốn chỉ ham mê làm chuyện ấy với ả thôi, nhưng bây giờ Tần Dật bắt đầu thích tính cách của ả rồi.
Người đàn ông đầu tiên của Lý Phán Phán là anh ta, hơn nữa từ nhỏ đã nhận định LýPhán Phán là vợ mình, dáng dấp Lý Phán Phán không tệ. Mà gia thế cũngkhông tồi, cô ta lại còn là người phụ nữ của mình, quan trọng hơn cô tavô cùng dịu dàng, nghe lời anh ta răm rắp, Tần Dật cũng khá thích cô ta, đương nhiên không nghĩ đến việc sẽ không kết hôn với cô ta. Tuy anh tacũng thích Cố Doanh Tích nhưng vì xuất thân của Cố Doanh Tích nên anh ta không thể kết hôn với ả.
Tần Dật vốn quyết định bản thân sẽ kếthôn với Lý Phán Phán, sau đó nuôi Cố Doanh Tích bên ngoài, rất nhiềungười đều làm như vậy, bên cạnh đàn ông có đến vài người phụ nữ, cho nên anh ta cảm thấy chuyện này rất bình thường, nhưng bây giờ dẫn theo phụnữ bị Lý Phán Phán bắt gặp, trong lòng anh ta vẫn có chút xấu hổ. Saukhi cố gượng cười, lúc này mới kéo Cố Doanh Tích qua, dù sao đã bị bắtgặp rồi, Tần Dật nghĩ tính tình Lý Phán Phán vô cùng đơn giản, hơn nữacô ta vô cùng thiện lương, anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô ta,chắc chắn cô ta không thể rời xa mình, để cô ta sớm quen biết với CốDoanh Tích cũng được, miễn cho về sau hai người không vừa mắt đốiphương, sớm ở chung thật tốt, sau này anh ta mới có thể yên ổn, chuyêntâm theo đuổi sự nghiệp của bản thân.
”Sao em lại ở đây?” Tần Dật thấy Ninh Vân Hoan đứng một bên thì sắc mặt trở nên hơi khó nhìn, vốnanh ta vẫn cảm thấy xấu hổ vì dẫn Cố Doanh Tích theo, nhưng khi nhìnthấy Lý Phán Phán đi cùng với Ninh Vân Hoan, người hại anh ta bị gãy tay chân, nhất thời Tần Dật đã quên mất chuyện khác, xanh mặt chất vấn:“Phán Phán, gần đây trời nóng, em không có việc gì thì đừng ra ngoài,tránh cho chú thím lo lắng.”
Ninh Vân Hoan thấy anh ta đã sai,vậy mà còn dám chất vấn Lý Phán Phán, nhất thời nở nụ cười: “Phán Phán,tớ thấy anh ta nói đúng đấy, nếu ba cậu biết cậu ra ngoài bắt gặp loạichuyện này, chỉ sợ sẽ thật sự lo lắng đó, sớm biết vậy đã không đến đâyrồi.” Gương mặt Lý Phán Phán lạnh lẽo, sau khi Tần Dật vào thì Lý PhánPhán luôn nhìn anh ta, Tần Dật vừa nói xong, mới nói: “Đừng xen vàochuyện của tôi, người phụ nữ bên cạnh anh là ai?”
Lúc này Tần Dật mới nhớ đến Cố Doanh Tích, sờ mũi, cười, kéo Cố Doanh Tích đến trướcmặt Lý Phán Phán: “Phán Phán, làm quen đi, đây chị Doanh Tích của em, về sau các em nên hòa thuận với nhau...”
Không đợi anh ta nói xong, Ninh Vân Hoan nghe cách anh ta giới thiệu vợ bé cho vợ lớn của mình như mấy tên đàn ông thời cổ đại, nhịn không được cười rung vai. Thời đạinày, cho dù đang ở Hồng Kông, muốn cưới vợ lẽ cũng không dám công khainhư vậy, cho dù có chuyện như thế, thì phải xảy ra ở nhà trai có nhiềuquyền lực, nhà gái hoàn toàn phụ thuộc vào nhà trai, Tần Dật không soigương, hiện giờ anh ta như một tên phế vật, không thể kế thừa nhà họTần, về sau còn phải dựa vào Lý Phán Phán mới có thể có ngày lành, vậymà anh ta còn dám gây chuyện.
Anh ta muốn thế, có lẽ nghĩ rằng Lý Phán Phán yêu anh ta phát cuồng, nhưng nhà họ Lý có thể chịu sự vũ nhục như vậy sao? Tần Dật quá xem trọng bản thân rồi, anh ta không còn ưu tú như kiếp trước, để nhà họ Lý tôn trọng xem như người tài, cam lòng chấp nhận sự phong lưu đa tình của anh ta vì anh ta ưu tú.
Bây giờ vẻ mặt Lý Phán Phán vô cùng khó nhìn, có Ninh Vân Hoan bên cạnh, Tần Dậtcũng cực kỳ khó xử, nhưng lại không dám nhìn cô, lần đầu tiên bản thânđần độn chống đối với Ninh Vân Hoan, từ đó làm hại tiền đồ của mình, nhà họ Tần không dám tìm cô gây phiền, sau đó ba còn phải tặng lễ qua, mớikhiến bạn trai cô không tìm anh ta gây chuyện, anh ta từng bị ông nộicảnh cáo không được báo thù. Nếu không sẽ đích thân cắt chân rồi đuổianh ta ra khỏi nhà.
Lý Phán Phán từng nói hình như bạn trai củacô có quan hệ với nhà họ Lâm, nể mặt nhà họ Lâm, Tần Dật cố nén căm hậnkhi bị phụ nữ cười nhạo. Trong lòng anh ta vốn mang chủ nghĩa đàn ông,cho dù thân phận địa vị Lý Phán Phán cao hơn anh ta, nhưng từ nhỏ cũngxem anh ta như chủ nhân, nếu không phải đời này của anh ta đã bị hủy,sau này không vào quân đội được thì một ngày nào đó, nói không chừng anh ta có thể trở nên lớn mạnh sau đó báo thù ả đàn bà này.
”Tôi cóthân phận gì? Người như ả cũng xứng làm chị tôi sao? Tần Dật, anh bịđiên rồi hả? Nếu đầu óc anh không tỉnh táo, tôi sẽ đề nghị ông nội Tầnđưa anh đến bác sĩ tâm thần.” Lý Phán Phán bĩu môi, ánh mắt hơi đỏ lên:“Đừng nói có phải chị hay không. Nếu anh hồ đồ như thế, có lẽ tôi nênsuy nghĩ lại về hôn sự của chúng ta rồi.”
Những người trong cửahàng thấy một vở kịch máu chó như vậy, nên tất cả đều không dám lêntiếng, nhưng khóe mắt vẫn tập trung nhìn vào Cố Doanh Tích. Tần Dật vốnlà người mang chủ nghĩa đàn ông, bị Lý Phán Phán làm bẽ mặt ở trước công chúng như vậy. Anh ta chưa bao giờ thấy Lý Phán Phán dám nổi giận vớimình, có thể sự dịu dàng ngoan ngoãn của Lý Phán Phán đã để lại ấn tượng trong lòng anh ta, lúc này anh ta không những không hoảng sợ, mà còn vô cùng tức giận, lạnh lùng nói:
”Lý Phán Phán, nếu cô muốn gả vàonhà họ Tần, cô mau nói xin lỗi chị Doanh Tích của cô đi. Nếu không đừngtrách tôi không niệm tình xưa.”
Trước đây tuy Tần Dật luôn giữchủ nghĩa đàn ông, nhưng Lý Phán Phán cũng biết tâm địa anh ta gian xảo, dù sao thật ra chuyện Phó Viện lúc trước là một cây làm chẳng nên non,nhưng anh ta vẫn chưa từng hồ đồ đối nghịch với cô ta trước mặt mọingười, cô ta tức tối trong lòng, nhìn khuôn mặt nam tính và góc cạnh của Tần Dật mà cứ ngỡ mới lần đầu quen biết. Trong đầu vang lên lời NinhVân Hoan đã từng nói với cô ta trước kia: “... Hoặc chịu đựng, hoặcngoan độc, hoặc cút.”
Dù sao bây giờ cô ta vẫn là đại tiểu thưduy nhất của nhà họ Lý, Tần Dật có tư cách gì mà dám sỉ nhục cô ta?Không phải vì anh ta nghĩ mình thích anh ta sao? Hoan Hoan nói đúng.Trên đời này khó tìm cóc ba chân, nhưng đàn ông hai chân thì hiếm lắmsao? Chỉ cần cô đồng ý, còn nhiều người đàn ông khác đến mặc cô ta chọnlựa, vì sao cô ta phải lãng phí nhiều năm cho Tần Dật như vậy, vì sao vì một tên đàn ông bạc tình, mà phải để bản thân hèn mọn đến mức như thế, ở trước mặt người ngoài, anh ta dám đối xử với cô ta như vậy, vì mộtngười phụ nữ, còn là Cố Doanh Tích, Lý Phán Phán nuốt không trôi cơn tức này.
Tuy nói tính cách cô ta thiện lương, nhưng thiện lươngkhông có nghĩa là dễ bắt nạt, dù cô ta cam lòng bị người ta đánh má trái xong còn đưa má phải ra, nhưng cô ta từng cứu Cố Doanh Tích mà, suýtnữa vì ả mà cô gặp cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời này, cuối cùng ả trả ơn bằng cách cướp đoạt người đàn ông của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽkhông tha thứ dễ dàng vậy đâu!
Lý Phán Phán nghĩ xong, trong lòng dâng lên sự độc ác, nỗi hận ngày càng lan rộng, cô ta cầm túi xách lấydi động ra, nhấn số gọi: “Ông nội, hôn sự của cháu và Tần Dật, nhờ ôngnội giúp cháu từ hôn đi.” Cô ta hít sâu, có thể trước đó đã có chuyệnPhó Viện, bây giờ tuy chuyện Cố Doanh Tích khiến cô ta căm hận, nhưng đã không còn đau khổ nữa rồi, dường như cô ta đã khóc cạn nước mắt, cô tanói thêm vài câu, cách di động, Ninh Vân Hoan ngồi ở bên cạnh còn có thể nghe được tiếng mắng giận mạnh mẽ của ông lão qua loa điện thoại.
Tần Dật không ngờ Lý Phán Phán sẽ giải trừ hôn ước với anh ta, cả người đều ngây dại. Anh ta dám không kiêng nể gì, chỉ dựa vào việc Lý Phán Phánthích anh ta, chỉ cần Lý Phán Phán vẫn thích anh ta, thì tựa như đã nắmđược đằng chuôi, có thể thoái mái đùa giỡn với cô ta, cô ta phải ngoanngoãn nghe lời, nhưng không ngờ, từ nhỏ đến lớn Lý Phán Phán chưa baogiờ từ chối bất cứ yêu cầu gì của anh ta, vậy mà bây giờ lại không muốnsống hòa thuận với Cố Doanh Tích, ngược lại còn muốn từ hôn!
Làm sao có thể!
Tuy trước đây Tần Dật vô cùng kiên cường, nhưng điều kiện tiên quyết là LýPhán Phán không được từ hôn, anh ta chỉ muốn hù dọa Lý Phán Phán thôi,muốn từ hôn, thật ra anh ta không dám. Hiện tại địa vị của anh ta ở nhàhọ Tần vô cùng xấu hổ, sau khi nhà họ Tần nhận tội với ả họ Ninh này,thì vẻ mặt hai người chú của anh ta đã bắt đầu trở nên phiền chán, hơnnữa anh ta đã tàn phế, không thể vào quân được, chỉ có lợi cho con traicủa chú hai, gia tộc đã bắt đầu bồi dưỡng đứa em họ mà trước giờ vẫnluôn bị anh ta khinh rẻ.
Nếu là trước kia, tuy Tần Dật muốn kếthôn với Lý Phán Phán, nhưng anh ta vẫn xem Lý Phán Phán như chiến lợiphẩm của mình, dường như nếu có thể lấy được Lý Phán Phán, thì sẽ chứngminh tài năng của mình, loại cảm giác như khống chế được cả thế giớikhiến anh ta say mê. Khi đó anh ta xem Lý Phán Phán là vật sở hữu củamình, biết rõ cô ta thuộc về mình, hơn nữa Lý Phán Phán yêu anh ta sayđắm, Tần Dật hoàn toàn không ngờ có ngày Lý Phán Phán sẽ không gả choanh ta.
Nếu khi đó Lý Phán Phán không lấy anh ta, Tần Dật sẽkhông bị động như bây giờ, đáng tiếc hiện giờ đã đến bước này, anh ta bị người ta phế một tay một chân, anh ta đã không thể tham quân, Lý PhánPhán bắt đầu trở nên quan trọng hơn, anh ta muốn mượn nhà họ Lý để cóthể đứng vững ở nhà họ Tần. Thậm chí vì nhà họ Lý vô cùng chiều chuộngLý Phán Phán, nên anh ta rất muốn lợi dụng Lý Phán Phán để nắm được tâmtư nhà họ Lý.
Anh ta là một người đàn ông đầy dã tâm, chưa baogiờ cam chịu, Tần Dật nghĩ rằng sự suy sụp tạm thời là sự khởi đầu chocon đường thành công tương lai của anh ta, để bản thân được tôi luyệnthêm thôi. Nhưng lúc này Lý Phán Phán muốn giải trừ hôn sự với anh ta.Tần Dật sẽ không đồng ý, Lý Phán Phán muốn giải trừ hôn ước chẳng nhữngchứng minh anh ta đã không còn sức hấp dẫn, mà còn chặt mất tiền đồ củaanh ta, bây giờ Tần Dật thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Lý Phán Phán,như đang đè nén điều gì, lạnh lùng nói: “Phán Phán, em đừng làm loạnnữa. Em nghĩ việc hôn sự này là trò đùa ư? Trước kia em nghe lời lắm mà, sao bây giờ lại trở nên như vậy rồi?”
”Có một vị hôn phu khôngbiết xấu hổ như anh, sao Phán Phán không thay đổi được chứ?” Ninh VânHoan không nhịn nổi tên tra nam Tần Dật này, trong đám đàn ông của CốDoanh Tích, mỗi người đều một lòng say mệ Cố Doanh Tích, tình yêu củabọn họ đều trao hết cho nữ chủ. Bọn họ đều đối xử bất công với người phụ nữ của mình, nhưng trong đám đàn ông đó, trừ cha con Tống Thanh Vân ra, cũng chỉ có Tần Dật đã kết hôn. Khác với Tống Thanh Vân và Đoạn Linh,anh ta lập nghiệp dựa vào thế lực của nhà vợ. Sau cùng cắn ngược lại nhà họ Lý, người đã giúp đỡ anh ta rất nhiều, nói anh ta là sói mắt trắngcũng không quá đáng.
”Ninh tiểu thư, hiện giờ tôi đang nói chuyện với vị hôn thê của tôi, chuyện này không có quan hệ gì với cô, hi vọngcô đừng xen vào.” Tần Dật nắm chặt quả đấm, hận không thể đánh một quyền như trước, anh ta không có luật sẽ không đánh phụ nữ, ở trong quân, anh ta luôn thích lấy quả đấm để giải quyết vấn đề, mặc kệ đối phương cóphải phụ nữ không, chỉ cần chọc anh ta, anh ta đều sẽ ra tay không lưutình. Nhưng chuyện lần trước bị Lan Lăng Yến đánh đã cảnh cáo Tần Dật,khiến anh ta siết chặt quả đấm rồi lại buông ra, không dám ra tay.
”Tôi có miệng, tôi muốn nói gì phải đợi anh cho phép sao?” Tần Dật là mộttrong những tình nhân của nữ chủ, lúc này có lẽ đã quan hệ với Cố DoanhTích rồi, cô đương nhiên sẽ không khách khí với Tần Dật, hơn nữa trướckia còn suýt bị Tần Dật đánh, sau đó nhà họ Tần đến đưa lễ vật nhận tội, nhưng cô không nói sẽ bỏ qua cho Tần Dật nếu Tần Dật còn dám đến gâychuyện.
”Đúng vậy, Tần Dật, chuyện này không liên quan đến HoanHoan, là chuyện riêng của tôi và anh. Vị Cố tiểu thư này thật có bảnlĩnh, không biết tại sao lúc đầu tôi lại cứu cô, da mặt Cố tiểu thư dàythật đấy, báo ơn tôi bằng cách cướp vị hôn phu của tôi.”
Cố Doanh Tích cắn môi, cơ thể run rẩy, không dám lên tiếng. Vừa thấy dáng vẻ này của ả, Lý Phán Phán lập tức nổi giận, hận không thể tát vào mặt ả:
”Lúc trước Cố tiểu thư bị thiếu gia nhà họ Đông Phương cưỡng bức, có nhớ aiđã đứng ra bênh vực cô không?” Lần này Lý Phán Phán bị kích động, bấtchấp mọi thứ lôi kéo Cố Doanh Tích, oán giận đâm vào chỗ đau nhất của Cố Doanh Tích, cô ta nói: “Lúc trước tôi vì cô, suýt nữa đã xảy ra chuyện, sau cùng khi tôi gặp chuyện, nhưng cô lại hoàn toàn không quan tâm,hiện giờ còn muốn quyến rũ vị hôn phu của tôi, nếu cô nói sớm, ngay cảphụ nữ như cô anh ta cũng muốn, thì tôi đã tặng anh ta cho cô rồi.”
”Lý, Lý tiểu thư, cầu, cầu, cầu xin cô đừng nói nữa, tôi, tôi không có, tôithật sự không có...” Nước mắt Cố Doanh Tích rơi như mưa, mỗi lần đềukhông phải ả tự nguyện dính đến đàn ông, ả bị bắt buộc, người sau càngcường thế hơn người trước, thật ra trong lòng ả chỉ yêu duy nhất mộtngười thôi, đáng tiếc ả không chiếm được, ả không muốn nhưng bọn họ đềucưỡng ép ả, ả vô tội mà, nếu sớm biết rằng vị công tử họ Tần này là vịhôn phu của Lý Phán Phán, ả tuyệt đối sẽ không vì sợ hãi mà mặc anh tacưỡng ép, về sau bị anh ta đòi hỏi nhiều lần...
Lúc này Lý PhánPhán thấy vẻ mặt tái nhợt của Cố Doanh Tích thì càng cảm thấy phiền chán ghê tởm, bỗng nhìn qua người đàn ông mặt tây trang màu đen nói: “Chấtlượng cửa hàng này càng ngày càng tệ rồi, mấy thứ bẩn thối nát cũng dámtha đến. Không nhìn xem đối phương có thân phận gì, vị Tần Dật này làđại công tử của nhà Tần tướng quân, đáng tiếc hiện giờ tôi đã ngán anhta, tôi muốn quý cửa hàng nhìn rõ ràng, có nên để anh ta vào không, nếuchất lượng cửa hàng tệ như vậy, tôi thật sự lo lắng năm sau không biếtcác người có thể tiếp tục tồn tại ở đế đô không.”
Người đàn ôngtrẻ mặc tây trang vừa nghe xong, trong lòng run lên, vốn anh ta nhìn rađược xuất thân của Ninh Vân Hoan và Lý Phán Phán không thấp, nhưng lúcnày thấy cô gái họ Lý dễ dàng sỉ nhục đứa con trai lớn của nhà Tần tướng quân. Sao anh ta có thể không nhìn ra địa vị Lý Phán Phán có thể rấtcao, lúc này rõ ràng cô đã ta đã hơi không vui, còn uy hiếp mình, nhữngngười này cũng rất thông minh, vội vàng đứng dậy muốn mời Cố Doanh Tíchvà Tần Dật ra ngoài.
Tần Dật không muốn đi. Chỉ có đại thiếu giaanh ta mới có thể đuổi người, lúc này bị người khác đuổi, anh ta thẹnquá hóa giận, quật cường không chịu đi, cho rằng Lý Phán Phán sẽ hồi tâm chuyển ý xin lỗi anh ta, anh ta không cần mặt dày quấn lấy. Lý PhánPhán cũng thấy rõ Tần Dật cao cao tại thượng trong lòng mình trước kia,kết quả cũng chỉ là một người đàn ông tầm thường khiến cô ta phiền chánmà thôi.
Hai bảo vệ có súng ở cửa, vốn đi theo để bảo vệ trangsức, bây giờ như hổ rình mồi, dù Tần Dật không muốn đi, cũng chỉ có thểbị áp tải ra ngoài.
Sau đó, hai người không còn muốn đi dạo phốnữa. Vật phẩm lần này người đàn ông mặc tây trang đưa đến không tệ, Ninh Vân Hoan chọn được một chiếc vòng tay quý phi trong hộp da, một câytrâm cài điêu khắc, còn Lý Phán Phán hóa bi phẫn thành động lực, mua hết toàn bộ.
”Hoan Hoan. Đài truyền hình nhà cậu đã được quảng bárộng rãi rồi phải không? Tớ xem một tiết mục, thấy rất đẹp mắt.” Lên xeNinh Vân Hoan chuẩn bị đến chỗ Lan Cửu, dù sao giữa trưa không nhận điện thoại của anh, lúc này nghe Lý Phán Phán nói tiết mục giải trí của đàitruyền hình mình thì nở nụ cười: “Nếu cậu thích, tớ làm cho cậu một kỳnha?”
Cô vốn nói đùa, ai ngờ Lý Phán Phán gật đầu: “Được đó.”Ngoài dự định của Ninh Vân Hoan, nhưng nghĩ cô ta chỉ hơi thích thú nênnói vậy thôi, nếu thật sự có thể làm một tiết mục cho Lý Phán Phán, LýPhán Phán vốn là thiên kim nhà họ Lý, nếu mời được, để những nhóm đạitiểu thư như vậy được trải nghiệm một kiểu sống mới, tự mình nấu cơm vân vân, không chừng có thể tạo ra một chủ đề mới.
Ninh Vân Hoannghĩ vậy, mở laptop bắt đầu gõ: “Được, đến lúc đó không để các cậu lộdiện đâu, nếu các cậu thật sự muốn đến, cứ dắt theo bạn mình, đến lúc đó chúng ta đi lưu diễn một vòng.” Chỉ cần không lộ diện, trừ người trongcuộc, ai biết các cô là ai? Lý Phán Phán vốn chỉ thuận miệng đáp, lúcnày lại thật sự thích thú, thảo luận với Ninh Vân Hoan, sau cùng khôngthể không gọi vài cuộc điện thoại cho các bạn khác.
Những ngườinày đều là bạn chơi thường ngày của cô ta, nhóm đại tiểu thư này từnghọc Piano nhảy múa với Lý Phán Phán, đa số thích tao nhã, nhưng đã họccùng nhau hơn mười hai năm, lúc này nghe Lý Phán Phán hẹn mọi người đichơi hai ngày, để quay tiết mục, đều hưởng ứng, sau cùng Ninh Vân Hoangiao cho Lan Bưu làm, để Lý Phán Phán đưa mình đến công ty Lan Cửu xong, cô vội vã vào thang máy lên tầng trên.
Chuyện bị cản dưới tầngnhư trong tiểu thuyết Ninh Vân Hoan chưa từng gặp phải, mọi người ở đâyđều có mắt nhìn, đương nhiên nhận ra phu nhân của cấp trên, nếu khôngphải người phụ nữ không hề quan trọng, hoặc được cấp trên bảo cản lại,trong công ty nhà họ Lan người người đều khôn khéo, nhìn thấy Ninh VânHoan đến thì ai nấy đều cười lấy lòng.
Lúc này đang là giờ nghỉtrưa, nhưng văn phòng còn khá nhiều người, nên Ninh Vân Hoan được nhiềungười cúi đầu chào, Ninh Vân Hoan chỉ cười lại, rồi sau đó đẩy cửa vàovăn phòng của Lan Cửu. Anh dựa vào ghế, trên bàn ngăn nắp sạch sẽ, lúcnày đang cầm di động, một chuỗi tiếng chuông vang lên từ trong túi NinhVân Hoan, vì thế Lan Cửu xoay ghế nhìn cô.
”Chơi rất vui hả?” Vẻmặt Lan Cửu không nhìn ra vui giận. Chỉ để điện thoại di động xuống, mỉm cười ý bảo cô bước qua. Nếu anh cau mày phát hỏa Ninh Vân Hoan còn cóthể buông lỏng, ai ngờ lúc này nhìn anh mỉm cười, thì da gà đều dựngthẳng rồi. Buổi trưa đi chơi vui quá, nên không bắt điện thoại của anh,Ninh Vân Hoan run rẩy hai lần, kiên trì bước qua chỗ anh, vô cùng thôngminh ngồi lên đùi anh, trước tiên hôn má anh một cái.
Ánh mắt Lan Lăng Yến lộ ra dịu dàng, ôm eo cô, vốn hơi giận, nhưng lúc này thấy côlàm nũng, hơn nữa trong khoảng thời gian này hình như cô còn hơi sợmình. Hiếm khi thân thiết thế này, nên cho dù không vui thì cũng tanbiến hết.
Giúp cô vén tóc, tóc cô vừa thẳng vừa đen, lúc này buộc thành đuôi ngựa, tóc rơi xuống gò má nhìn rất trong sáng không giốngnhư người đã kết hôn có con.
”Về sau phải nhận điện thoại củaanh. Bây giờ gan càng ngày càng lớn, đi chơi cũng không mang theongười.” Tuy đang trách cứ, nhưng ánh mắt anh không lạnh lẽo, Ninh VânHoan biết anh đã không tức giận nữa, vội vàng muốn ngồi dậy, Lan Cửuthấy cô qua cầu rút ván, thì thầm cười lạnh. Trên đời làm gì có chuyệntiện nghi như vậy. Muốn dụ dỗ người ta thì mới dựa vào gần, sau khi xong việc lại muốn chạy, anh ôm eo cô, không muốn buông tay, Ninh Vân Hoantừ chối hai lần, cảm giác chỗ đó của anh biến hóa nên không dám cử độngnữa.
Lúc này tuy là thời gian làm việc, nhưng khi cô vào đã quêntreo thẻ miễn làm phiền, lỡ như có ai vào, về sau làm sao cô dám đến ăntrưa với Lan Lăng Yến đây?
”Dẫn theo người, cứ đi theo phía saumãi. Em chỉ sợ anh không cho em đi chơi.” Ninh Vân Hoan không dám nóibản thân không nghe tiếng điện thoại, Lan Lăng Yến cắn cằm cô, nếu côtiếp điện thoại thì thật sự anh sẽ không đồng ý, cô gái này đã học đượccách tiền trảm hậu tấu rồi, Lan Cửu cười lạnh hai tiếng: “Chắc chắn sẽkhông đồng ý, em đã quên chuyện Đông Phương Ngạo Thế lần trước rồi à?”
Vừa nói đến bị bắt cóc, Ninh Vân Hoan cũng không dám nói tiếp, chỉ nhớ lạichuyện mình và Lý Phán Phán đã hẹn trước, thì cẩn thận nói: “Em để LanBưu tìm chỗ, Lý Phán Phán nói muốn đến nông thôn chơi, em đã suy nghĩ,chúng ta cũng đi cùng luôn nha?” Cô cho rằng gần đây hình như Lan Cửu có chuyện gì, thần thần bí bí, nên sẽ không đi với cô đâu, nhưng lại sợanh không đồng ý, lúc này mới đề nghị hai người đi chung với nhau, chuẩn bị chỉ cần anh vừa nói anh không rảnh, cô sẽ nhân cơ hội nói ra yêu cầu của mình, dù sao cô đã quyết rồi.
”Được.” Lan Lăng Yến nở nụcười, vừa lúc trong khoảng thời gian này anh bố trí một cái bẫy nhỏ, đichơi với cô cũng được, hai người quen nhau lâu như vậy, trừ lúc xuấtngoại để kết hôn sinh con ra, còn chưa từng đi chơi cùng nhau, cô lạirất ít yêu cầu anh điều gì, thật ra Lan Lăng Yến rất thích được cô yêucầu anh, hiếm khi cô mở lời, đương nhiên anh sẽ đồng ý, nên lập tức trảlời.
Ninh Vân Hoan ngẩn người, tuy không ngờ chuyện này thuận lợi như vậy, nhưng lúc này nghe anh đồng ý, cũng cười theo. Buổi chiều ởlại văn phòng với Lan Lăng Yến, lấy vài món đồ bản thân đi dạo phố ramua được rồi bày lên sofa, lúc cô mua sắm quả thật rất phấn khích, nhưng thật ra đã mua gì thì cũng không hoàn toàn nhớ rõ, lúc này tìm kiếmcũng cảm thấy thoải mái vui vẻ, thỉnh thoảng lấy ra để Lan Lăng Yến xem, không khí ấm áp khiến thư ký bên cạnh Lan Cửu nhiều lần cầm tài liệuvào, nhìn thấy văn phòng ông chủ luôn gọn gàng sạch sẽ bị cô gái này làm loạn hết cả lên, kết quả thành một mớ hỗn độn, thì khóe môi giật giậtrất lâu.
Hôm nay ngoài việc mua vài món đồ chơi và quần áo choLan Ý ra, còn mua cho Lan Lăng Yến một bộ quần áo và đôi khuy áo kimcương, Ninh Vân Hoan tương đối hài lòng với vòng ngọc cô mua được ở cửahàng, cô giơ lên cổ tay lên ngắm chiếc vòng tay xinh đẹp, tuy chiếc vòng tay này không phải đồ vật cao cấp nhất, nhưng rất đẹp, lấp lánh nổi bật trên cổ tay cô, tựa như điển tích tuyệt mỹ của vùng sông nước GiangNam.
Nhìn vòng tay bỗng cô nghĩ đến chuyện ở cửa hàng khi nãy,Ninh Vân Hoan không ngờ Cố Doanh Tích có bản lĩnh như vậy, lúc trước đãgián tiếp hại Tần Dật, thậm chí khiến Tần Dật rơi vào kết cục như bâygiờ, nhưng chẳng những ả có bản lĩnh khiến Tần Dật tha thứ, mà còn rấtnâng niu ả, thật sự phải khen Cố Doanh Tích lợi hại.
”Lợi hại gì?” Lan Cửu thấy cô vui vẻ hồi lâu, lúc này vẻ mặt lại tán thưởng, nhịn cười, hỏi cô.
”Em cảm thấy Cố Doanh Tích lợi hại, quả nhiên vẫn là đàn ông của ả, lúctrước ả và vị nhà họ Tần kia gây ra kết quả như vậy, hai người còn cóthể ở bên nhau.” Nói xong, Ninh Vân Hoan lại cảm thấy bản thân nói không đầu không đuôi, vội vàng bổ sung: “Hôm nay chúng em đi dạo phố thì gặpđược vị hôn phu của Lý Phán Phán dẫn theo Cố Doanh Tích, có lẽ cũng đếnmua đồ cho ả, lúc ấy không phải nhà họ Tần rất hận ả sao?”
Lúc ấy mẹ của Tần Dật, Chu Tố Tố còn cho người đối phó với Cố Doanh Tích nhiều lần, lúc này Tần Dật lại thông đồng với Cố Doanh Tích rồi.
”Hận ả chứ, nhưng một nam tước Anh quốc bảo vệ ả.” Tuy cuối cùng nhà họ Tần đã nhận lỗi với Ninh Vân Hoan, nhưng trong lòng Lan Cửu luôn nhớ kỹ nhà họ Tần, từ khi nhà họ Tần đối phó với Cố Doanh Tích, gia tộc Green như cónhư không bảo vệ Cố Doanh Tích, sau cùng hai phe đối kháng, ngay từ đầucó lẽ chỉ là thăm dò, nhưng về sau nhiều lần đối chọi, khẳng định songphương đều đã thật sự khai chiến, tuy chưa phải kết cục không chết không ngừng, nhưng nhất định giữa hai bên có oán hận rất sâu, tuy nhiên nhàhọ Tần không phải đại tộc cao nhất ở Hoa Hạ, nhưng vẫn được xưng là rắnđầu đàn, cho nên thế lực của nam tước Anh quốc hoàn toàn không thể xâmnhập, cho dù anh ta cũng có bối cảnh hắc đạo.
”Nam tước Anhquốc?” Ninh Vân Hoan nghĩ đến Bruce Green, chỉ nghe đến tên nhưng vẫnchưa hoàn toàn xuất hiện, thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kiếp trước côkhông tiếp xúc với vị nam tước kia nhiều, nên không biết nhược điểm củaanh ta, bây giờ Cố Doanh Tích hoàn toàn không có căn cơ, đời trước lúcnày đáng lẽ ả đã vào công ty nhà họ Ninh, bắt đầu gia nhập vào làng giải trí, từ từ bắt đầu được quý nhân nâng đỡ, nhưng bây giờ ả vừa ở với Tần Dật. Tạ Trác Doãn, Ninh Vân Thành và Tần Dật đều đã thành phế nhân,không thể giúp đỡ ả, hiện giờ công ty giải trí nhà họ Ninh ở trong taymình, ả muốn vào làng giải trí không có cô dẫn đường, thì ả phải tìm ngõ khác.
Làng giải trí là một mớ hỗn độn, ả hoàn toàn không có taytrong và quan hệ, nếu ả muốn dựa vào cố gắng của bản thân, thì đợi kiếpsau đi!
Âu Dương Chấn Thiên đã bị cô vây ở nước ngoài, kiếp trước những tên đàn ông này sử dụng thủ đoạn với cô, cô phải trả thù lại từng cái một, hiện giờ có lẽ Âu Dương Chấn Thiên còn đang bị bạn gái của anh ta làm ầm ĩ khiến vô cùng buồn bực. Quả thật bây giờ anh ta đã có danhtiếng, nhưng anh ta càng nổi tiếng, thì lại càng sợ nó sẽ bị hủy hoạitrong chốc lát.
Lúc trước anh ta có bạn gái hỗ trợ nên mới đượcnhư bây giờ, khi công thành danh toại thì muốn chia tay tìm giai nhânkhác, trước kia bạn gái anh ta đấu không lại anh ta, đành phải yên lặngnuốt quả đắng này, nhưng giờ đây có Ninh Vân Hoan trợ giúp, nếu Âu Dương Chấn Thiên muốn dễ dàng thoát khỏi tay bạn gái anh ta, thì không đơngiản đâu.
Những thứ anh ta có hiện nay đều do bạn gái anh ta bánmình trả giá mới có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy cho anh ta ranước ngoài học tập, như vậy xuất thân của anh ta vĩnh viễn không thể xóa đi, đến khi anh ta thành đạt đã muốn đá văng bạn gái không vừa mắt nàyra xa, cầm số tiền mà bạn gái anh ta cất công kiếm được để giúp đỡ CốDoanh Tích, đời này Ninh Vân Hoan sẽ không để anh ta được tiện nghi vậyđâu!
Mật thám của nhà họ Cố báo lại nhà họ Cố có thể thuê đượccăn biệt thự, có thể sống những ngày tháng vô tư vì có 50 vạn lúc ÂuDương Chấn Thiên đi đã để lại, nhưng dù tiền bạc có nhiều đến mấy cũngsẽ nhanh chóng cạn kiệt, Ninh Vân Hoan chờ đến khi số tiền này hết, nhàhọ Cố sẽ nghèo túng thôi.
Biết Lan Lăng Yến cần ra ngoài, độngtác Lan Bưu cực nhanh, một tuần sau anh ta đã mua được mấy căn nhà xinhđẹp ở nông thôn, đám người Lý Phán Phán vui vẻ ngồi chuyên cơ đến đó,quả thật cuộc sống trong thôn vô cùng thú vị, lúc này đang vào hạ nên có thể nghịch nước, đám người Lý Phán Phán ngoại trừ gạo dầu muối tươngdấm chua và một ít phối liệu đã có ra, một số nguyên liệu nấu ăn kháchoặc bản thân tự làm, hoặc tự mình đi lấy thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]