Editor: Gà
”Mẫn Nhiên, trước kia dì không nhìn lầm con, con là người tốt, Nặc Nặc gặpđược con, thật sự là may mắn của nó, đáng tiếc nó mệnh mỏng, hiện giờgặp phải chuyện như vậy, cũng may con không ghét bỏ nó.” Cố Nhàn ngheTống Mẫn Nhiên nói xong, trong lòng mềm nhũn, cảm thấy con gái thật maymắn, nhưng nhớ đến cô ta bị mất một chân, trong lòng đau như bị đaokhoét.
Trên giường bệnh, sắc mặt Cố Doanh Nặc trắng bệch, đáy mắt trầm lặng.
Cô ta bị tai nạn xe cộ, vì đã xảy ra chuyện như vậy, cho nên người khácđều cho rằng đó là lý do cô ta dần trở nên sa sút, hoàn toàn không hoàinghi nguyên nhân bên trong, ngay cả hai người Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích cũng chưa phát hiện sự khác thường của cô ta, lúc này Tống MẫnNhiên thâm tình thổ lộ không hề khiến Cố Doanh Nặc rung động, ngược lạilàm cô ta liên tục cười lạnh.
”Anh Mẫn Nhiên, hiện tại em đã nhưvậy rồi, sao em có thể liên lụy đến anh chứ?” Cố Doanh Nặc nhịn oán độctrong lòng xuống, rủ mắt, lẩm bẩm: “Anh yên tâm, em sẽ không trách anh,cũng không níu kéo anh, anh nên tìm kiếm hạnh phúc khác cho bản thânđi.”
Tống Mẫn Nhiên vừa thấy cô gái mình yêu hiện giờ sắc mặttrắng bệch nằm trên giường bệnh, môi không còn huyết sắc, hơn một nửađùi phải lộ ra ngoài chăn, lòng như dao cắt, vừa nghe cô ta muốn mìnhbuông tay, thì không ngừng lắc đầu, nắm chặt tay Cố Doanh Nặc, vừa đặtdưới cằm, vừa thâm tình nói: “Nặc Nặc, anh không cho em nói như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nu-phu/2513134/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.