Chương trước
Chương sau
Khóe miệng Ninh Vân Hoan khẽ cong, cô và Lan Lăng Yến quen biết nhau 2 năm,sau khi hai người đã kết hôn, sinh con lâu như vậy, mà giờ giống như cômới phát hiện chuyện Lan Lăng Yến có thể thích cô là sự thật.

Cô không phải là nữ chính người gặp người thích, sau khi xuyên qua biếtrõ nội dung câu chuyện cũng không mang đến cho cô bàn tay vàng, cũngkhông ngờ tới hóa ra ngạc nhiên là ở chỗ này đợi cô. Nếu quả thật LanLăng Yến thích cô, cô sẽ không phải chết, hiện tại cô có chuẩn bị, cũngsẽ không thể nào chết ở trên tay Cố Thiếu Đào hay là Cố Doanh Tích, chỉcần Lan Lăng Yến không giết cô, cái gì cô cũng không nên sợ!

Nếu như Cố Doanh Tích muốn mạng của cô, vậy thì để Cố Doanh Tích chết trước là được!

“Em/Anh đang ở đâu?” Hai người không hẹn mà cùng hỏi ra, Lan Lăng Yếnnhẹ giọng cười cười, lúc này mới nói: “Trước hết để cho người đưa em vềnhà, chờ anh.”

Tâm tình Ninh Vân Hoan vui vẻ như thể bay bổng lên, đầu tiên là gật đầunhẹ, lập tức phát hiện căn bản anh không thể thấy được động tác củamình, lúc này mới nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng.

Tuy nói kiếp trước giết mình, cũng rất sợ hãi anh đến mức không thểtưởng tượng nổi, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan lại tưởng tượng không đượcmình vì lý do gì mà không thích anh.

Người như Lan Lăng Yến không dễ động tâm, nhưng nếu anh đã động tâm thìkhẳng định anh sẽ toàn tâm toàn ý không thay lòng, một người tâm chíkiên định như vậy, từ nhỏ lại lớn lên trong hoàn cảnh nhà họ Lan nhưvậy, anh muốn cái gì thì trong lòng cần phải rõ ràng. Ninh Vân Hoan vừanghĩ đến cái anh muốn chính là mình lại nhịn không được cong khóe miệngnở nụ cười.

Xe trực tiếp đi lại đường cũ, dọc trên đường đi, Ninh Vân Hoan cầm diđộng, muốn gọi điện cho Lan Lăng Yến rồi lại cố nén, không có ngờ cóngày cô cũng sẽ có tâm tư như cô gái nhỏ này, đang có chút ít mơ màng,xe rất mau đã đến giữa sườn núi trong trang viên.

Cả một đỉnh núi tất cả đều là thuộc về cá nhân Lan Lăng Yến, xe chạythẳng một đường vào biệt thự. Xe mới vừa dừng ở bên ngoài, thấy sân cỏlớn phía xa xa, nhìn qua cửa sổ xe, Ninh Vân Hoan liền thấy được cónhiều người đang ngồi ở bộ bàn ghế trước bãi cỏ.

Đi theo Lan Lăng Yến ở chỗ này mấy tháng. Bên này luôn không có tiếpkhách, lại là tài sản cá nhân của Lan Lăng Yến, theo lý mà nói càngkhông có khả năng có người đến. Đoạn đường từ chân núi lên trên này được quản lý nghiêm ngặt, đừng nói là có người đi lên, ngay cả một con thúdữ cũng không có khả năng xuất hiện. Hai vệ sĩ mới vừa nhảy xuống, mởcửa xe liền nghe tiếng trẻ con khóc vang lên.

Ninh Vân Hoan thoáng liền nghe ra đây là tiếng khóc của Lan Ý, tronglòng căng thẳng, theo bản năng liền xuống xe chạy qua phía bãi cỏ.

“Mọi người xem. Mũi heo. Mũi heo.” Tiếng một cô gái cười ha ha truyềnđến. Đứa bé khóc càng lớn tiếng, mấy người ngồi xung quanh cũng cườitheo.

Bảo mẫu đưa tay muốn ôm đứa bé về lại bị vài người ngăn cản, Ninh VânHoan thở phì phò chạy tới gần, liền nhìn thấy Lâm Thiến đang ôm con trai mình. Lúc này đang dùng sức đẩy cái mũi nhỏ tạo thành hình dáng mũiheo, chóp mũ thằng bé đã đỏ bừng, cũng không biết đã bị chỉnh bao lâu,khó trách lại khóc lớn tiếng như vậy.

Hôm nay thời tiết bên ngoài rất lạnh, theo lý thuyết Lan Ý đi ra ngoàithì bà vú cùng với đám bảo mẫu phải mặc cho nhóc một tầng áo lông dàymới phải, nhưng lúc này trên người nhóc không có gì cả, chỉ có khi ởtrong phòng có điều hòa mới không mặc cả áo mỏng như vậy, lúc này sắcmặt nhóc đã tái nhợt.

Tới giờ Lan Ý cũng có chút nhận thức, bị người xa lại ôm liền giãy giụa, hơn nữa còn bị chỉnh như vậy tự nhiên khóc càng lợi hại. Nhìn thấy mẹđi tới, đôi bàn tay liền duỗi thẳng tới, trong miệng còn có chút hôkhông rõ ràng:

“Mẹ, mẹ…” Lúc này nhóc con đã được mười tháng. Đã có thể nói vài từ đơngiản, Ninh Vân Hoan thấy con trai vừa khóc vừa kêu như vậy không khỏiđau lòng, tiến lên muốn ôm nhóc. Lâm Thiến lại cười hì hì đem nhóc conôm qua hướng bên cạnh, cười nói: “Ai nha, hẹp hòi như vậy làm gì…”

Ninh Vân Hoan đi đến gần thấy hai mắt và mũi con trai có chút sưng đỏ,không chút nghĩ ngợi liền giơ tay cho Lâm Thiến một cái bạt tai.

“Chát” một tiếng đánh giòn tan vang lên trên mặt Lâm Thiến, mọi ngườixung quanh vốn đang cười hì hì liền sợ ngây người. Lâm Thiến cũng ngâydại, đợi đến khi cô ta lấy lại tinh thần, lập tức nổi giận, vô ý thứclàm cho nhóc con trong ngực đập mặt xuống đất: “Cái đồ không biết xấuhổ, dám đánh tôi!”

Chứng kiến động tác của cô ta, Ninh Vân Hoan giật mình. May mắn vệ sĩsau lưng nhanh chóng nhảy tới tiếp nhận nhóc con đang chuẩn bị hôn mặtđất. Lan Ý không biết đây là đang đập nhóc xuống đất, ngược lại cho rằng mẹ đang đùa giỡn với mình, còn nhếch môi nở nụ cười “hắc hắc”, lộ ramấy cái trăng nhỏ trắng như cơm đường.

“Mẹ, mẹ, mẹ…”

Ninh Vân Hoan thấy con trai không có việc gì, cảm thấy thở phào nhẹnhõm, không chút nghĩ ngợi liền tát thêm cho Lâm Thiến một cái.

Vừa rồi con trai còn ở trong ngực cô ta, vì sợ con trai mình sẽ bị némra, căn bản cô không có dùng bao nhiêu lực, cũng không ngờ cô ta lại sợhãi làm con trai ngã xuống đất. Thứ đáng chết Lâm Thiến này lại đem contrai mình đập lên mặt đất, lần này con trai được người khác ôm lấy,không có ở trong tay cô ta, tự nhiên sẽ dùng hết sức lực, hung hăng tátlên mặt Lâm Thiến một cái.

Đây là cô nén giận ra lực ở tay, nên đương nhiên sức lực cũng không nhỏ, đánh cho Lâm Thiến mới đứng lên xoay hai vòng liền đặt mông xuống đất.

“Sao cô dám đánh tôi!” Lâm Thiến hứng trọn hai cái bạt tai lúc này mớihổi phục tinh thần lại, lập tức nổi giận vô cùng, bụm mặt, nghiêng người muốn ngồi dậy. Ninh Vân Hoan lại học hành vi cởi khuy tay áo của LanLăng Yến lúc đánh Tần Dật, vừa cởi áo khoát da dê ném xuống bãi cỏ bêncạnh, liền nhảy xuống ngồi ngang hông Lâm Thiến, không để cho cô ta cóthể ngồi dậy, lúc này mới túm hết tóc của cô ta lên, tay dùng sức đẩymũi cô ta lên:

“Như thế nào, mũi heo, thú vị sao?” Cô còn đang muốn dùng sức, đột nhiên mũi của Lâm Thiến “răng rắc” một tiếng, thế nhưng lại lệch sang mộtbên. Lâm Thiến hét một tiếng chói tai, cũng không biết khí lực ở đâu rađẩy Ninh Vân Hoan ra, bụm lấy mặt, nước mắt không ngừng chảy ra.

Vừa rồi dùng bao nhiêu sức trong lòng Ninh Vân Hoan biết rõ, nhất địnhlà dùng một chút sức, nhưng tuyệt đối không có bằng lúc Lâm Thiến làmvới con trai mình, cô còn chưa kịp làm gì thêm, mũi này liền bị lệch,nhất định là đã sửa mũi.

Nghĩ đến đây, tức giận trong lòng Ninh Vân Hoan càng tăng lên: “Như thế nào? Mũi heo thú vị sao?”

“Tiện nhân, tôi muốn giết cô!” đầu tóc Lâm Thiến tán loạn giống như bàđiên kêu lên, vừa nỗ lực chống nửa người lên. Làm sao Ninh Vân Hoan chocô ta như ý được, thoáng cái lại đẩy cô ta ngả trên đất, nhéo mặt cô tahỏi: “Không dễ chơi? Cô còn chơi đùa con trai tôi như thế nào nữa, nóitôi nghe một chút, tôi dùng toàn bộ chơi với cô một lần!”

Ninh Vân Hoan xoay đầu nhìn con trai khóc đến mức khuôn mặt với chóp mũi sưng đỏ, mặc dù vừa rồi không có sờ tay nhóc con có bị lạnh hay không,nhưng cũng có thể biết được, hiện nay ngoài trời lạnh như vậy, con traikhông biết ở bên ngoài bao lâu, nhất định là bị đông lạnh luôn rồi.

Vừa nghĩ như thế, cỗ giận trong lòng lại dâng lên, hung hăng kéo tóc Lâm Thiến vừa mới bò lên, chuẩn bị tránh ra. Lâm Thiến lại hung hăng kéomắt cá chân cô, làm cho cô lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đứng vữngkhông bị ngã nhào ra đất. Lâm Thiến đang muốn bổ nhào lên người cô, Ninh Vân Hoan theo bản năng tránh sang một bên, lúc này mới phân phó hai vệsĩ: “Đem cô ta giữ lại, xem ra Lâm tiểu thư còn chưa có chơi đủ, hẳn làphải từ từ chơi đùa một chút!”

Cái này, Ninh Vân Hoan thật là tức điên rồi, thật vất vả mới đứng vữngvàng được, đang sửa sang lại đầu tóc liền thấy Lâm Thiến bị một vệ sĩchế trụ, gò má cô ta có chút sưng đỏ, đầu tóc tán loạn, mấu chốt là mũicòn bị lệch, mặt dính ít cỏ vụn, trong đầu lỗ mũi giống như có thấm chút máu, vẻ mặt cực kỳ vặn vẹo, thét to: “Buông ra! Cẩu vật, các người biết rõ bác tôi là ai không? Tôi sẽ kêu bác tôi cho người ném các ngươixuống biển làm mồi cho cá mập!”

Đối với người của nhà họ Lan mà nói, Lâm Thiến cũng biết nói tên mình ra cũng là vô dụng, bởi vậy cố ý nhắc đến Lâm Mẫn. Nhưng những bảo vệ nàyvốn là tâm phúc, chỉ nghe lời của Lan Lăng Yến. Lúc này Lan Lăng Yến nếu đã đưa bọn họ cho Ninh Vân Hoan sai sử, đương nhiên là Ninh Vân Hoannói cái gì thì bọn họ làm cái đó.

Đừng nói là lúc này Lâm Thiến nhắc đến tên Lâm Mẫn không được gì, màchính là cha của Lan Lăng Yến, chủ của Lan gia tự mình đi đến, nếu không có mệnh lệnh của Lan Lăng Yến thì đối với bọn họ cũng chẳng là gì!

Ngược lại, bởi vì hành vi uy hiếp của Lâm Thiến, vệ sĩ đem hai tay cô ta bắt chéo sau lưng càng khóa chặt hơn nữa, làm cho xương cốt Lâm Thiếnvang lên một tiếng rất nhỏ, vẻ mặt cô ta cũng càng khó coi.

Hành vi Lâm Thiến làm té con trai mình vừa rồi làm cho Ninh Vân Hoan hết sức phẫn nộ, cũng không xem mình sẽ làm ra hậu quả gì, dù sao phía saucòn có Lan Lăng Yến, anh nhất định sẽ đem nguy hiểm ngăn trở hết. NinhVân Hoan cũng không biết như thế nào, chính là tin tưởng anh, lúc nàycũng không cần biết Lâm gia là cái gì, hung hăng vung cánh tay, lại tátLâm Thiến thêm một cái, thẳng tay đánh cho đầu cô ta lắc qua lắc lại,hết lần này tới lần khác cả người bị người giữ lấy không giãy giụa được, đầu tóc màu đỏ rượu cũng theo động tác của cô ta mà bung ra tứ phía.

“Chơi thật thú vị sao?” Ninh Vân Hoan lắc lắc bàn tay, cảm thấy hơi đau. Lúc này mới quay đầu nhìn mấy cô gái còn đang cười xung quanh: “Buồncười không? Tôi cảm thấy được chuyện này còn buồn cười hơn so với mũiheo.”

Vài tên thanh niên và mấy cô gái sớm đã bị hành động hung hãn của cô làm chấn kinh đến thẫn thờ, những người này lớn tuổi nhất cũng không quahai mươi lăm tuổi. Nguyên một đám trên lỗ tai đều bấm bảy tám cáikhuyên tai, trên mặt dùng vòng bạch kim xỏ qua, nhìn qua lỗ tai thậpphần lóe sáng hơn nữa còn vô cùng đẹp đẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.