Tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngạc nhiên xem kịch hay. Lâm Nghiên cô ta đã nhảy lầu. Tuy rằng không được chứng kiến tận mắt từ đầu đến cuối, nhưng chỉ cần nhìn một vũng máu to lớn ở phía đằng kia là có thể hiểu cô ta chết thê thảm và đau đớn thế nào. Điều kì lạ là chỉ có vũng máu ở đó, còn xác người thì lại chẳng thấy đâu. Tin tức này được lan truyền đi khắp nơi, vô số những lời tiên tri rồi phán đoán vớ vẩn được sinh ra. Lâm Nghiên nếu biết, cú nhảy lừng lẫy của nàng lại bị truyền hỏng bét như thế, lại không chiếm được chút coi trọng, phỏng chừng...Ủa, chẳng phải nàng đã chết rồi sao? Chẳng phải tim não nát be bét rồi sao? Sao nàng vẫn còn suy nghĩ được?
Liều mạng, nàng mở mắt ra, thì trước tiên bị một tiếng hét thất thanh làm điếc hết cả tai, sau đó người phát ra âm thanh đó chạy mất dạng. Ngồi dậy, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, sao mình lại đang ngồi ở quan tài thế này? Ngồi nửa tiếng, nàng cuối cùng cũng rút ra kết luận: nàng đã trùng sinh, trùng sinh vào người đã chết từ lâu lắm rồi, hoặc có thể là vừa mới chết. Hừm, mới xuyên không thôi mà đã thấy chẳng hay ho gì rồi, liệu nàng có thất vọng vì lần xuyên không này?