“Chuyện tôi bảo cậu điều tra đến đâu rồi?”Hạ Vũ Kình hỏi.
“Đây ạ.” Thư ký đem cho Hạ Vũ Kình 1 tập hồ sơ rồi nói tiếp:”Hôm nay là ngày khai trương quán của cô ấy, có khá nhiều khách đến.”
“Chỗ đó ở đâu?”
“Ở đối diện công trình mới khởi công của chúng ta ạ.”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Hạ Vũ Kình nhắm mắt lại. Cô đang sống tự lập sao? Tuy nói cô là trẻ mồ côi nhưng từ nhỏ đến lớn cô luôn ở trong trại trẻ mồ côi nhưng cũng không làm việc gì nặng nhọc. Đến khi bắt đầu ra ngoài tự lập đã được hắn bao bọc, vậy thì sao cô có thể mở được cửa hàng chứ?
Hắn còn đang suy nghĩ thì điện thoại rung, là Mộc Thiên Nhu:
“Hàn, sao bây giờ anh còn chưa về? Hơn 9h rồi đấy.” Mộc Thiên Nhu trách cứ nói.
“Anh đang ở trong ô tô, đang bị tắc đường nên em cứ ngủ trước đi.” Hạ Vũ Kình mệt mỏi nói.
“Hừ.” Mộc Thiên Nhu tức giận tắt máy.
Hạ Vũ Kình thở dài, rồi đi xuống gara.
--- ------ ------ ------
“Không, không,...” Như Nguyệt thở dốc nói.
“Aaaaaaaaa.” Cô bật dậy, giấc mơ đó, lại là giấc đó, giấc mơ đã thep cô suốt 20 năm qua, rõ ràng cô đã lâu rồi cô không còn nhớ tới giấc mơ đó bây giờ sao lại?
Như Nguyệt vuốt bụng, nỉ non:
“Con à, con sẽ ở bên mẹ mãi chứ?”
Như Nguyệt vuốt bụng, bây giờ thứ duy nhất còn lại của cô là 2 đứa bé. Cô không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nhu-nguyet/1981200/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.