Tư Lăng quan sát non xanh nước biếc trước mắt, nhìn có vẻ không có gì khác biệt với bên ngoài.
Chẳng qua Tư Lăng rất nhanh thì xoá bỏ cái ý nghĩ này. Bởi vì nơi nàyngoại trừ hắn ra, không hề có chút sinh khí, cảm giác không gian và thời gian tựa như bị dừng lại vậy. Không hề lưu chuyển chút nào.
Tư Lăng ôm dạ dày, vậy thì hắn biết ăn cái gì đây? Liệu có đói chết haykhông? A... Nói đến thì, hắn đã sớm chết rồi, cũng đã làm quỷ cả trămnăm, vậy mà cách một trăm năm sau lại có thể cảm giác được mùi vị đóikhát này. Không biết nếu mình cứ mặc cho thân thể này đói chết, thì cóthể lần nữa biến thành quỷ hay không đây.
Tư Lăng chỉ cân nhắc trong chốc lát, rồi lập tức vứt bỏ vấn đề này .
Vạn vật trên thế gian này đều có nhân quả định số của nó. Trời cao nếu bảo”Nàng” xuyên tới nơi này, chắc hẳn cũng có số của nó, cứ thuận theo tựnhiên vậy.
Cấm địa rất lớn, xa xa là núi non trùng điệp,dường như mắt nhìn không thấy bờ. Chỉ là quá yên tĩnh, không tiếng côntrùng kêu, không tiếng chim hót, dường như cả thế giới chỉ còn lại mộtmình mình, toàn bộ thế giới đều đã diệt vong. Bất quá, lại không phải là không có nguy hiểm. Sau khi Tư Lăng lỡ bước đạp phải một tảng đá để rồi bị điện giật xoăn cả tóc, thì rốt cuộc hiểu rõ trong cấm địa này cóthiết lập rất nhiều trận pháp cạm bẫy. Cảm giác bị điện giật cả ngườithật là quá ngất ngây.
Bị điện giật mất hồn hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/99201/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.