Chương trước
Chương sau
Bông tuyết bay lả tả khắp trời, tuyết như hoa bay làm say mê mắt người. Trong cảnh tuyết như thế, tầm mắt bị hạn chế cực hạn, thậm chí những nơi mà thần thức tầm tới cũng là tuyết bay đầy trời, nhìn không thấy những sinh vật khác.

Mà trong vùng tuyết trắng nhợt nhạt, lúc mọi người không chú ý tới, trong tuyết sẽ đột nhiên bùng lên một trận tuyết, yêu thú màu tuyết khoe ra  móng vuốt bén nhọn cùng băng tiễn dày đặc, công kích tu sĩ qua lại.

Tư Lăng trên người sáng lên Hồn Lực Tráo ngăn cản đòn công kích của con Tuyết yêu kia, Biến Hình nhanh chóng thành Thiên Vạn Thủy Thế Giới vung qua, tầng tầng gợn sóng đẩy ra, con Tuyết yêu thú kia bị đánh trúng, phát ra một tiếng hét thảm. Tư Lăng lấy ra một dây thừng chế từ Các Đằng, trói chặt con Tuyết yêu thú đang muốn chạy trốn, kéo nó đến trước mặt nghiên cứu.

Thật sự là Tuyết yêu thú, tầng tầng bông tuyết... Tư Lăng lấy ra một thanh linh kiếm, gọt từng lớp từng lớp da của con Tuyết yêu thú này. Gọt một lớp lại một lớp bông tuyết, gọt đến chính mình đều hết chỗ nói rồi, mà con yêu thú kia cũng từ ban đầu bị bắt thì rít lên tiếng, đến bây giờ đã trực tiếp giả chết. Đến khi gọt được gần hết thì mới lộ ra nguyên hình, là một tuyết tinh hình thoi lớn cở nắm tay.

"Tư công tử, hôm nay vận khí không tệ, tìm ra một tuyết tinh." Tiểu Yêu Liên kéo ống tay áo Tư Lăng nói.

Tư Lăng thu hồi tuyết tinh, nhét đầu của nó về trong ống tay áo, nói: "Không phải sợ lạnh sao? Thò đầu ra làm gì?" Thế giới trời băng đất tuyết như vậy đối với thực vật mà nói quả thực là một thế giới tàn khốc, khiến cho Tiểu Yêu Liên hận không thể dính trên người hắn để sưởi ấm.

Tiểu Yêu Liên chạy trở về trong ống tay áo rộng lớn, vui vẻ nói: "Tuyết tinh rất hữu dụng, trở về đưa cho đại ca, để huynh ấy hỗ trợ luyện chế, về sau gặp được Dị hỏa cũng không sợ."

Tư Lăng cười cười, đây đúng là mục đích hắn thu thập tuyết tinh. Không chỉ là hắn, có lẽ tất cả tu sĩ đi tới thế giới này đều phát hiện tuyết tinh tồn tại trong cơ thể Tuyết yêu thú, loại tuyết tinh này quả thực là khắc tinh của dị hỏa. Nếu được tu sĩ băng linh căn biến dị một lần nữa luyện chế, sẽ trở thành thứ cực tốt để đối phó Dị hỏa.

Có thể nói, yêu thú thuộc tính hỏa cùng tu sĩ hỏa linh căn ở những nơi như thế này quả thực là không được tốt, mà thân chứa Dị hỏa như Xích Diễm chính là cái ví dụ.

Thu tuyết tinh xong, Tư Lăng tiếp tục tiến bước. Bởi vì bông tuyết rơi trên người, bất kể là người hay yêu thú đều sẽ bị hút đi linh lực, cho nên Tư Lăng đem Hồn lực ngưng tụ thành một cái Hồn Lực Tráo ngăn trở bông tuyết, trực tiếp đi bộ về phía trước, mà không để cho Tiểu Khôi đi ra thay đi bộ. Trọng Thiên cũng không thích chỗ này, dính chặt trên vai Tư Lăng. Tư Lăng bèn bảo nó chú ý chung quanh.

Tư Lăng một đường tiến về phía trước, rất nhanh lại bắt giữ mấy con Tuyết yêu thú tập kích hắn, lại thu hoạch được hai cái tuyết tinh. Cũng không phải là trên người tất cả Tuyết yêu thú đều có tuyết tinh. Có đôi khi những con Tuyết yêu thú tương đối hung tàn thì không có, mà ngược lại trên người những tiểu yêu thú thực lực yếu ớt sẽ bất ngờ sinh ra tuyết tinh, hết sức không quy luật, chỉ có thể không buông tha một con nào.

Tuyết yêu thú thực lực có yếu có mạnh, độ mạnh yếu của chúng nó cũng không phải từ bề ngoài cùng khí tức là có thể biết được, mà là do năng lực thực chiến của chúng nó để so sánh.

Không biết đã đi bao lâu trong gió tuyết, Tư Lăng cảm giác phía trước xuất hiện một loại bùng nổ băng linh lực không quá ổn định, mà phương hướng kia là hướng tới mình. Cảm giác này... Hình như là tu sĩ biến dị băng linh căn đang hấp thụ năng lượng vượt qua mức bản thân có thể thừa nhận, mới dẫn đến khí tức không ổn định, như thế hết sức nguy hiểm.

Tư Lăng hơi biến sắc mặt, dù cho hắn đã cực lực tránh đi, nhưng vẫn rất nhanh liền nhìn thấy người đang gấp rút chạy tới hướng này.

Kỳ Trầm Mi.

Quả nhiên là hắn. Bởi vì thiếu chủ Kỳ gia cùng Tư Hàn đều là băng linh căn biến dị, cho nên Tư Lăng trước kia từng chú ý tới người này. Đầu tiên là phát hiện hắn ôm cảm tình khác thường với Nguyệt Thiên Dạ, sau này có thể là do Thu Mộ Quy khuyên can, mới khiến hắn không gia nhập hậu cung của Nguyệt Thiên Dạ, ngược lại là bảo toàn mặt mũi của Kỳ gia. Kỳ gia tại đại lục Trung Ương cũng được cho là một trong sáu Đại gia tộc, dù là nữ tu cường đại lợi hại hơn nữa cũng không cần dùng thiếu chủ Kỳ gia của bọn họ ủy thân đi nương tựa vào.

Kỳ Trầm Mi đón gió tuyết mà đến, khuôn mặt băng lãnh kia như hóa thành một thể với thế giới băng tuyết này. Lúc hắn nhìn thấy Tư Lăng thì ngừng lại, tầm mắt băng lãnh quét đến, Tư Lăng có thể cảm giác được luồng ác ý kia.

Kỳ Trầm Mi nâng lên hai tay, song luân màu tuyết xuất hiện ở trong tay hắn.

"Kỳ thiếu chủ đây là ý gì?" Tư Lăng lạnh lùng hỏi, bông tuyết xẹt qua bên mặt hắn.

Khí tức trên người Kỳ Trầm Mi không ổn định, nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn lạnh băng bình tĩnh trước sau như một, không hề đáp lại lời của Tư Lăng mà trực tiếp ra tay.

Tư Lăng lạnh lùng cười một cái, phất tay chính là một xấp Linh phù cao cấp đánh tới hướng hắn ta. Kỳ Trầm Mi xoay người bay lên, bông tuyết bay múa đầy trời giống như trở thành thuộc hạ của hắn, dưới sự chỉ huy của hắn hóa thành một tấm chắn, ngăn cản linh phù kia. Hắn đảo tay, cũng một loạt mấy ngàn vạn băng tiễn hướng về phía Tư Lăng.

Trọng Thiên phun ra một ngụm yêu hỏa hóa những mũi tên tuyết kia thành nước.

Giữa lúc Tư Lăng cùng Kỳ Trầm Mi động thủ không lâu, một tiếng quát lớn truyền đến: "Trầm Mi, dừng tay!"

Kỳ Trầm Mi không hề dừng tay, hai tay không ngừng bấm niệm thần chú, bông tuyết hóa thành lưỡi dao sắc bén công kích về hướng Tư Lăng. Song luân màu tuyết bay nhanh xoay tròn trong không trung, không ngừng vì chủ nhân của nó chế tạo cơ hội công kích. Tư Lăng bật lên, Biến Hình hóa kiếm chém xuống, Thiên Vạn Thủy Thế Giới dâng lên, đồng thời trên đỉnh đầu xuất ra trăm thanh Hồn lực kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào cái Song luân tuyết kia.

Thu Mộ Quy phóng người tiến lên, hai tay bấm tay niệm thần chú, lôi điện màu tím hóa thành tấm lưới, cản lại đòn tấn công của Kỳ Trầm Mi.

Kỳ Trầm Mi phất tay thu hồi song luân sắp đánh trúng Thu Mộ Quy, giọng lạnh lùng nói: "Thu Mộ Quy, tránh ra, bằng không chớ trách ta không nói tình cảm!"

Thu Mộ Quy cười lạnh một tiếng, "Kỳ Trầm Mi, giao tình mấy trăm năm của ta và huynh, chẳng lẽ bởi một nữ nhân mà tuyệt giao?"

Kỳ Trầm Mi trầm mặc không nói, chỉ là khí tức trên người càng thêm bất ổn.

"Trầm Mi, huynh là thiếu chủ Kỳ gia, chớ nên vì một người nữ nhân mà đánh mất tiền đồ tốt đẹp." Thu Mộ Quy tận tình khuyên bảo, nhưng vẫn chú ý tới Tư Lăng cách đó không xa. Thấy hắn chỉ lạnh lùng nhìn mà không có công kích, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà, hắn đã yên tâm quá sớm.

Ầm một tiếng, dị biến nổi lên. Tuyết trên mặt đất đột nhiên nổ tung lên, tuyết ào ào rơi xuống che chắn tầm mắt, mà lúc này, Kỳ Trầm Mi nhân cơ hội xuất thủ.

Thần thức Tư Lăng vẫn chặc chẽ khóa lấy hắn, tuy rằng không biết Kỳ Trầm Mi này đã xảy ra chuyện gì, vì sao ác ý công kích mình, nhưng Tư Lăng cũng không sợ hãi. Khi băng tuyết nổ tung bay đầy trời thì Tư Lăng bay lên không, Ma Thiên Kinh Vũ cầm xuất hiện ở trước mặt, lơ lững ở giữa không trung. Tư Lăng ngưng tụ Hồn lực lên đầu ngón tay, nhanh chóng khảy Ma Thiên Kinh Vũ cầm.

Nhiều năm trôi qua như vậy, Tư Lăng đã không còn là tay mơ, cũng sẽ không như dĩ vãng không cách nào khống chế Ma Thiên Kinh Vũ cầm, tạo thành hiện trạng chung quanh đều hủy hoại nữa. Tiếng đàn vô hình lan khắp không gian, làm những bông tuyết nổ tung bị áp chế, ma âm trực tiếp tấn công hướng Kỳ Trầm Mi cùng Thu Mộ Quy.

Đây là sóng âm vô hình, chắn cũng không thể chắn.

Hai người thần sắc đại biến. Thu Mộ Quy cũng không muốn là kẻ địch của Tư Lăng, vì thế mới chạy tới ngăn cản Kỳ Trầm Mi. Về phần Kỳ Trầm Mi, khí tức trên người hắn vốn bất ổn, đang phát tiết những năng lượng khó có thể thừa nhận, hiện tại tiếng đàn này trực tiếp công kích thần thức của hắn, phá vỡ  phòng ngự, trực tiếp oanh tạc trong đầu hắn.

"Phốc -- "

Kỳ Trầm Mi phun ra một búng máu, khí tức trên người bị kiềm hãm, khí tức hỗn loạn kia cũng bắt đầu điên cuồng tiết ra bên ngoài. Mà lúc này, Thu Mộ Quy nhân cơ hội xẹt qua, một đòn đánh choáng Kỳ Trầm Mi, đồng thời truyền âm nói với Tư Lăng: "Tư đạo hữu, ta không có ý đối địch với huynh. Ta lấy tâm ma thề, sẽ trông nom kỹ Kỳ Trầm Mi, không cho hắn lại làm chuyện  không khôn ngoan như thế nữa."

Tư Lăng cười khinh miệt, hai tay vẫn khảy trên Ma Thiên Kinh Vũ cầm.

Thu Mộ Quy sắc mặt tái xanh, âm thầm ngưng tụ linh lực. Nếu Tư Lăng muốn công kích, hắn cũng không phải không có pháp bảo phòng ngự. Nhưng mà, chuyện ngoài ý liệu lại xảy ra, sóng âm bao trùm phạm vi vạn dặm xếp thành một cái thế giới, tạo thành một tấm lưới âm huyền ảo, bao phủ thế giới ở trong đó.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh không ngừng, sức công phá hủy diệt khiến những người ẩn giấu trong chỗ tối rốt cuộc không thể ẩn nấp nữa, lúc tuyết nổ khắp nơi thì cũng ào ào hiện thân.

Thu Mộ Quy lúc này mới phát hiện, Tư Lăng muốn đối phó không phải là hắn, mà là đoàn người Nguyệt Thiên Dạ. Đến tận lúc này đây, Thu Mộ Quy hoàn toàn hiểu được, sắc mặt có chút âm u, hiểu được Kỳ Trầm Mi là bị người ta sai khiến. Sợ là lần này năng lượng của hắn thiếu chút nữa bạo loạn cũng không đơn giản, mà Tư Lăng sớm có mưu đồ, muốn đối phó là đoàn người Nguyệt Thiên Dạ.

Tư Lăng thần sắc không biến, đứng giữa không trung, hai tay khảy Ma Thiên Kinh Vũ cầm, sóng âm từng đợt lan tràn. Mà trong đó, hai tên Kiếm tu và Thể Tu là không thích ứng với những thứ như thế nhất, trên mặt xuất hiện thần sắc thống khổ, bị Nguyệt Thiên Dạ phất tay hóa giải công kích của sóng âm. Tư Lăng nhìn bọn họ, lấy Nguyệt Thiên Dạ cầm đầu, bên cạnh trừ năm  nam nhân ban đầu, còn có thêm hơn mười người tu sĩ, nữ có nam có, đoán chừng là tu sĩ bị nàng ta thu phục.

"Tư công tử, huynh phải cẩn thận." Tiểu Yêu Liên có chút lo lắng truyền âm cho Tư Lăng, "Tiểu Hồng luôn cảm thấy Nguyệt Thiên Dạ vẫn chưa bị buộc vào tuyệt cảnh, nàng còn có át chủ bài."

Tư Lăng đáp lời, âm điệu chuyển đổi, tiếng đàn tiêu điều biến thành một  âm điệu mê hoặc lòng người, khiến người nghe được tiếng đàn lả lướt này tâm thần thấp thỏm, mặt đỏ tai hồng.

Nguyệt Thiên Dạ hai mắt sâu sắc nhìn nam tử dung tư tuyệt thế giữa không trung, đột nhiên cười sáng lạng. Bàn tay mềm vung lên, một thanh Ngọc tiêu xanh xuất hiện trong tay nàng. Tiếng tiêu thanh lịch cất lên, cùng đối kháng với tiếng đàn của Tư Lăng, quấy nhiễu tiến đàn của hắn. Vì thế giúp những người đó tranh thủ thời gian thở dốc, ào ào tấn công Tư Lăng.

"Tư Lăng, đánh với ta một trận đi!" Nguyệt Thiên Dạ đôi mắt đen đỏ đan xen, thần sắc cao ngạo vô cùng, duy ngã độc tôn.

Tư Lăng sắc mặt không biến, tiếng đàn không ngừng.

Lúc này, một thanh âm phảng phất như đến từ phía chân trời xa xôi, như tình nhân nức nở, trầm thấp ôn nhu ghé vào lỗ tai hắn thì thầm. Thanh âm ôn nhu đa tình như vậy, gần như làm người ta say mê không dậy nổi.

Tư Lăng chậm rãi nhắm mắt lại, mở mắt lần nữa thì trước mắt đã không còn là một vùng trời đất băng tuyết kia nữa, mà là một sườn núi nhỏ cỏ xanh um tùm. Xa xa trời xanh mây trắng, hoa dại trải khắp núi đồi, bướm bay dập dờn, tiểu động vật truy đuổi giữa những bông hoa, chim trên cành vui sướng hát ca.

"Tư Lăng, mau tới đây nha ~ "

Một thanh âm hờn dỗi ngọt ngào vang lên, Tư Lăng ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy cô gái xinh đẹp ôm một bó Thiên Nam Tinh[1] đứng trong bụi hoa mỉm cười với hắn. Nụ cười tựa giận nhưng không phải giận, thủy mâu dịu dàng ẩn tình đưa tình, dung nhan xinh đẹp đủ khiến nam nhân sinh lòng yêu thương.

[1]Cây thuốc nam.

Thấy Tư Lăng thờ ơ, nữ tử kia vừa giận lại đau lòng, tự mình chạy tới, nhét bó Thiên Nam Tinh vào trên tay hắn, sau đó đôi bàn tay như phấn đấm vào ngực hắn một cái. Khí lực kia rất mềm nhẹ, tựa như cô nương giận dỗi đùa giỡn với tình lang.

"Tư Lăng, huynh hôm nay làm sao vậy? Có phải mấy trưởng lão ngoan cố ở Tư gia lại gây phiền toái cho huynh?" Nữ tử nghiêng đầu hỏi, hai mắt đen bóng trong suốt, vẻ mặt tức giận nói: "Ta biết ngay bọn họ không có ý tốt, luôn muốn chèn ép huynh. Hừ, bọn họ bất quá là sợ huynh vượt qua Tư Hàn, nghĩ huynh sẽ đoạt địa vị của Tư Hàn thôi. Cũng không ngẫm lại, Tư Hàn kia lãnh tâm lãnh tình, tương lai có thể ra bao nhiêu sức lực vì Tư gia? Không chừng sau khi hắn có tiền đồ, căn bản sẽ không nghĩ tới còn có cái Tư gia này... Tư Lăng, ta tin tưởng huynh, mặc kệ mấy người bảo thủ của Tư gia đối xử thế nào với huynh, huynh cũng không được thỏa hiệp. Còn nữa, ta nghe người ta nói, những trưởng lão kia đang chuẩn bị chèn ép huynh đó, Tư Hàn cũng không phản đối, huynh phải cẩn thận với Tư Hàn... Tư Lăng, cùng ta kết thành đạo lữ song tu đi, huynh không phải nói nguyện ý cùng ta vĩnh viễn cùng một chỗ sao, tương lai chúng ta cùng nhau phi thăng Thượng Giới cùng Tiên giới, vĩnh viễn cùng một chỗ..."

Giọng nữ cằn nhằn thao thao thanh thúy lại dễ nghe, nữ tử rúc vào trước lồng ngực hắn, vì hắn bênh vực kẻ yếu.

Tư Lăng ánh mắt từ xa lại gần, nhìn về phía thế giới an bình thanh thản như mộng ảo này, cả trong không khí đều lộ ra một hơi thở ngọt ngào hạnh phúc, đột nhiên hai tay trực tiếp bóp chặt cổ nữ nhân trong ngực.

Nàng ta thống khổ ngửa đầu nhìn dung nhan băng lãnh của hắn, khóe mắt rơi nước mắt, trong mắt che kín thống khổ tuyệt vọng vì bị phản bội, mở miệng tựa hồ như đang hỏi "Vì cái gì"?

"Đừng tùy tiện chi phối tư tưởng của ta!" Tư Lăng lạnh nhạt nói.

Thanh âm răng rắc vang lên, giống như thứ gì đó bị phá vỡ. Sau đó "bịch" một tiếng, "hoa trong gương, trăng trong nước" trước mắt hoàn toàn phá giải. Lần nữa mở mắt, vẫn là một mảnh trời băng đất tuyết kia.

"Tư Lăng!"

Nguyệt Thiên Dạ không thể tin nổi nhìn hắn, phốc một tiếng, phun ra ngụm máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.