Chương trước
Chương sau
Thời điểm cái Thần Ảnh Tiên kia đánh tới hướng mình, Tư Lăng bởi vì không gian truyền tống không ổn định nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngưng tụ Hồn lực trong tay. Trong nháy mắt khi Thần Ảnh tiên đánh tới thì nắm chặt lấy nó.

Thần Ảnh Tiên không hổ là Thần khí trong truyền thuyết, roi tuy bị nắm lấy, nhưng tiên ảnh đánh tới vẫn làm cho thân thể hắn chịu một đòn. Tư Lăng kêu thành tiếng, khóe môi bật ra máu tươi, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

"Gào!"

Trọng Thiên vung một vuốt qua, vuốt sắc bén nhọn đủ để xuyên thủng tảng đá cứng rắn. Mắt thấy sắp xé Nguyệt Thiên Dạ thành hai nửa, thì tên kiếm tu vẫn đi theo bên cạnh Nguyệt Thiên Dạ lấy bảo kiếm trong tay cản lại. Dù vậy trên thân bảo kiếm cũng xuất hiện vết rách, khiến tên kiếm tu kia phun ra một búng máu.

Đột nhiên, một quyền ảnh nhanh nhẹn đánh tới, Nguyệt Thiên Dạ trực tiếp trúng chiêu, đồng dạng khóe môi xuất huyết. Nàng ta quay đầu dùng một ánh mắt tràn ngập lửa giận băng lãnh trừng Tô Hồng Phi dám can đảm ra quyền. Một gã Thể Tu khác muốn ra tay, trọng kiếm của Liễu Thành Phong  liền chắn trước mặt, đôi mắt hung thần với sát khí tận trời nhìn hắn ta chằm chằm, tựa hồ chỉ cần hắn ta dám ra tay thì trong lòng phải chuẩn bị tiếp được một đòn của hắn.

Tất cả chỉ phát sinh trong vài giây, không gian vốn không ổn định lại bởi vì mọi người đồng loạt ra tay, khiến cho quỹ đạo truyền tống xảy ra lệch lạc càng lớn, cuối cùng bắt đầu lắc lư kịch liệt.

"Không xong, không gian truyền tống sắp hỏng rồi."

Nghe được tiếng hét tràn đầy kinh sợ, những người khác trong lòng cũng lo lắng, tạm thời buông thù hận trước mắt, đồng tâm hiệp lực đối phó chuyện trước mắt rồi mới tính tiếp.

"Chỗ đó!" Xích Diễm chỉ vào một khớp không gian do các đường cong màu sắc kỳ huyễn (huyền ảo kỳ lạ) tạo thành, nơi đó là chỗ tập trung tất các khớp yếu ớt nhất của không gian, vội vàng nói: "Mọi người cùng nhau công kích chỗ đó, nhanh!"

Nếu tiếp tục không tìm thấy lối ra, bọn họ đều sẽ mất phương hướng trong không gian truyền tống sụp đổ này. Nghĩ đến đây, Xích Diễm hung ác trừng đám Nguyệt Thiên Dạ. Chính mình muốn chết thì cũng đừng kéo người bên ngoài chết cùng chứ!

Nghe xong, mọi người không chút do dự tấn công về chỗ khớp yếu ớt đó. Các loại pháp quyết đánh vào không gian đang dần trở nên tan vỡ. Rất nhanh, những đường cong màu sắc kỳ huyễn kia giống như dây cung kéo cực căng bị đứt đoạn, biến thành ngàn vạn mảnh vỡ văng ra bốn phía, lộ ra một cái thông đạo không gian màu xám tro.

Mọi người không chút do dự chạy về chỗ thông đạo không gian đó.

Tư Lăng hơi dùng sức, đem Hồn lực phủ trên Thần Ảnh Tiên, tay áo vung lên, kết thúc trận đấu sức với Nguyệt Thiên Dạ, cũng chạy về hướng lối ra. Thần thức vẫn chú ý chặt chẽ tới Nguyệt Thiên Dạ, thấy nàng ta không có ý tiếp tục ra tay nhưng hắn vẫn không có ý khinh thường.

Nguyệt Thiên Dạ trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Nàng ta không phải kẻ ngu dốt, không gian kia mấy lần muốn khống chế thần trí nàng muốn thôn phệ Tư Lăng, nàng ta cũng đã nhận ra, tuy rằng nàng cũng có chấp niệm tồn tại, nhưng cảm giác bị khống chế như thế thật sự rất không tốt. Một quyền lúc nãy của Tô Hồng Phi tuy rằng làm cho nàng bị thương, nhưng tốt xấu cũng đã giúp thần trí khôi phục một ít thanh tỉnh. Nàng thống khổ nhìn thoáng qua bóng dáng Tư Lăng, nhưng rốt cuộc không lại ra tay.

*************************

Thân thể lao ra khỏi thông đạo không gian, nghênh đón bọn họ là ngàn vạn băng tuyết hóa thành mũi tên nhọn, pặc pặc pặc đóng xuống đất. Đợi khi mọi người tránh thoát khỏi trận công kích này, phóng mắt nhìn đi, phát hiện bọn họ không biết đã chạy đến địa phương nào đi. Đây là một thế giới do băng tuyết tạo thành, tuyết bay lả tả, trắng toát vô biên vô tận, gần như làm cho người ta mắc phải chứng quáng tuyết.

Tư Lăng cũng từng nhìn thấy thế giới tuyết trắng như thế trong thức hải của Tư Hàn, nhưng tuyết chỗ đó là trong trẻo mềm mại mà mang theo thiện ý, không chút tổn thương tới hắn. Mà tuyết nơi này là giá rét, ác ý, rơi vào trên người thế nhưng sẽ mang đi linh lực của tu sĩ, khiến cho người phát hiện hiện tượng này vội ngưng tụ linh lực để bảo vệ chính mình, không cho những bông tuyết kia tiếp xúc thân thể.

Mà tại thế giới tuyết này, rất nhanh liền phát hiện những người tuyết do tuyết tạo thành, tuy rằng giống như hình người, nhưng từ khí tức có thể biết đây là một loại yêu thú, là cư dân nguyên sinh của thế giới tuyết này.

Những yêu thú kia nhẹ nhàng chạy nhanh trong tuyết, gần như thành một thể với địa hình băng tuyết chỗ này. Chúng nhìn thấy người ngoại lai đến xâm lăng, bèn vung hai tay lên, chính là mấy ngàn vạn tên tuyết bắn tới, mũi tên bén nhọn đủ để đâm người ta thành cái sàng. Bất quá băng tiễn đó uy lực hiển nhiên không lớn, ít nhất là tạo thành thương tổn không lớn với tu sĩ Nguyên Anh. Xem ra yêu thú đẳng cấp không cao, chỉ không biết có ẩn giấu yêu thú cao cấp khác hay không thôi.

Mọi người dõi mắt về phương xa, tuy rằng rơi đến một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng không có bao nhiêu cảm giác kinh hoảng. Trong đó có tu sĩ cầm ra một tấm Truyền Âm phù xem xét, phát hiện bọn họ vẫn ở bên trong tiên cảnh, chỉ là không biết đây là nơi nào của tiên cảnh, cần phải đi tìm lối ra.

Điều tra rõ nơi này xong thì không có ai hành động, đều nhìn về hướng bọn Nguyệt Thiên Dạ.

Tư Lăng thừa cơ hội này, lấy linh dịch mà Tiểu Yêu Liên chuẩn bị ra  uống, cũng bất kể có phải là lãng phí hay không, trước phải chữa khỏi vết thương rồi lại nói, tránh để lát nữa xảy ra chuyện gì thì cũng có thể toàn lực ứng phó.

Nguyệt Thiên Dạ hết sức cao lãnh nhìn bọn họ, Thiên Dạ Tinh Thần trong tay, ý tứ là: các ngươi muốn chiến ta liền chiến! Ngông cuồng không giới hạn, cũng khiến mỗi người tu sĩ đều sinh lòng bất mãn. Nếu không phải lúc trước nàng ta ra tay công kích Truyền tống trận, bọn họ cũng sẽ không đến mức chạy đến địa phương này.

"Mẹ nó, loại nữ nhân điên này, mọi người cùng nhau tiến lên giết chết ả ta!" Xích Diễm đôi mắt phun lửa nói. Mấy tu sĩ Xích Dương tông khác cũng ào ào phụ họa, đều dùng một loại ánh mắt thù hằn nhìn chằm chằm Nguyệt Thiên Dạ. Trong lòng họ hết sức cao hứng cái tên tiểu tử phách lối Xích Diễm này rốt cuộc có chút tình đồng môn, có thể nghĩ tới báo thù vì đồng môn.

Dương Huy thấy mọi người bị Xích Diễm cổ động muốn động thủ, trong lòng biết bên mình nhân số ít, không có lợi, bèn nhanh chóng tiến lên phía trước nói: "Chư vị, hiện nay tình huống không rõ, hơn nữa nơi này Tuyết yêu đông đảo, nguy cơ tứ phía, chúng ta cần làm là đồng tâm hiệp lực tìm kiếm lối ra khỏi thế giới này, có thù oán gì có thể đến ra bên ngoài rồi hẳn giải quyết, thế nào?" Chờ ra đến bên ngoài, trời đất bao la, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đến lúc đó ai thua ai thắng còn chưa nhất định.

Mọi người nghe xong, trầm mặt, tuy rằng có chút hiểu được, những vẫn cảm thấy nên xử lý nữ nhân này thì tốt hơn.

Nguyệt Thiên Dạ đột nhiên cười lạnh một tiếng, đôi mắt chợt lóe hồng quang, đột nhiên thân thể phóng lên cao, Thiên Dạ Tinh Thần trong tay vung xuống, bông tuyết sáng chói hóa thành ngân hà, ập đến hướng mọi người.

Tuy rằng không ngờ Nguyệt Thiên Dạ lại bất ngờ ra tay, nhưng mọi người sớm có phòng bị với nàng ta, cũng không kinh hoảng, đều ào ào ra tay. Nhưng mà lại không ngờ một đòn này của Nguyệt Thiên Dạ chỉ là đánh lừa, dẫn dắt tầm mắt người khác rời đi, sau đó trực tiếp bỏ chạy sang một hướng khác. Bọn người Dương Huy hiển nhiên đã thông đồng với nàng ta, giây lát đã chạy được một khoảng cách xa.

"Nữ nhân điên quả nhiên là quá giảo hoạt!" Xích Diễm thả ra một Hỏa long đuổi theo, chỉ tiếc đây là thế giới băng tuyết, Hỏa long không được phù hợp, rất nhanh bị bọn Nguyệt Thiên Dạ tiêu diệt. Xích Diễm giận tím mặt, trực tiếp mang theo tu sĩ Xích Dương tông đuổi theo.

Xích Diễm chạy quá nhanh, những tu sĩ giao hảo với Xích Dương tông căn bản không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đuổi theo đoàn người Nguyệt Thiên Dạ rời đi.

Sau đó, những người khác cũng chọn một phương hướng nào đó rồi rời đi. Tư Lăng nhìn nhìn, cũng cùng bọn Liễu Thành Phong và Thiên Tông phái chọn một phương hướng rời đi. Những người cùng nhau hành động đều là quen biết, Vạn Lương, Hoa Sênh còn có mấy tu sĩ quen biết ở Hành lang thời gian lúc trước.

************************

Bông tuyết bay phấp phới, mọi người không thể không dựng lên quanh thân một cái Linh Lực Tráo để ngăn trở trận tuyết càng rơi càng lớn này. Từ trận tuyết nhỏ như lông ngỗng đã biến thành mưa đá, làm cho bọn họ được thể nghiệm một lần hành hạ của băng sương vũ tuyết. Dù cho thân thể đã nóng lạnh bất xâm, nhưng ở trong thế giới này cũng cảm thấy một luồng lãnh ý từ xương cốt tràn ra.

"Nguyệt Thiên Dạ kia, cực không thích hợp." Liễu Thành Phong truyền âm nói với Tư Lăng, "Từ khi ở truyền tống trận ta liền phát hiện, ánh mắt của ả ta thỉnh thoảng phiếm hồng, mỗi lần mắt của ả biến đỏ thì liền sẽ làm ra chuyện rất kỳ quái, khí tức trên người cũng thực không ổn định."

"Ừ."

Tư Lăng tất nhiên biết được rốt cuộc là có chuyện gì, không phải là bị cái không gian cao cấp kia bám vào trên người khống chế sao. Hơn nữa bởi vì sự hiện hữu của hắn, luôn kích thích cái không gian cao cấp kia, cho nên nó thường xuyên chạy đến, muốn mượn tay Nguyệt Thiên Dạ cắn nuốt hắn. Đương nhiên, Nguyệt Thiên Dạ trong lòng nghĩ như thế nào, hắn cũng không biết rõ.

Tô Hồng Phi đột nhiên nói: "Nguyệt Thiên Dạ trên người có cái không gian cao cấp, không gian kia đã sinh ra khí linh."

Tư Lăng có chút kinh ngạc nhìn nàng, mà Tô Hồng Phi cũng hồi đáp bằng một ánh mắt thản nhiên. Tuy rằng không biết nàng ta làm thế nào biết được, nhưng Tư Lăng cảm giác Tô Hồng Phi đã không có ác ý với mình, thậm chí nàng ta còn ôm một loại cảm xúc đối địch với Nguyệt Thiên Dạ. Vì thế Tư Lăng đối với việc nàng ta rất nhiều lần nhằm vào Nguyệt Thiên Dạ cũng không kỳ quái, thậm chí đối với ý tốt mơ hồ của Tô Hồng Phi hắn cũng thản nhiên tiếp nhận.

"Chúng ta có thể hiểu như vầy, khí linh của không gian cao cấp kia tất nhiên là ảnh hưởng tới Nguyệt Thiên Dạ, hơn nữa Nguyệt Thiên Dạ lần nào chỉ cần nhìn chằm chằm vào Tư đạo hữu thì cảm xúc sẽ có biến hóa. Chẳng lẽ là trên người Tư đạo hữu có thứ bọn họ cần? Cho nên mới nhằm vào Tư đạo hữu."

Liễu Thành Phong vẻ mặt cao hứng nói: "Sư tỷ phân tích rất có lý."

"Cô nương này là một người thông minh!" Tiểu Yêu Liên cùng Trọng Thiên cũng khen.

Tư Lăng ánh mắt lóe lên.

Sau một lúc, Tô Hồng Phi đột nhiên truyền âm nói: "Tư đạo hữu, chúng ta hợp tác đi."

Tư Lăng trầm ngâm một lát, hỏi: "Có thể hỏi nguyên nhân không?" Hắn cũng không cho rằng Tô Hồng Phi là loại người coi trọng tình yêu nam nữ, bởi vì cái tên Kỷ Trường Ca nọ mà nhất định muốn Nguyệt Thiên Dạ không chết không được.

"Nàng là tâm ma của ta." Tô Hồng Phi thản nhiên báo cho biết, "Tâm ma không giải thích được, với đường tu hành của ta là vô ích."

Tư Lăng hơi hơi nhíu mày.

Tô Hồng Phi cười nhẹ, chuyện nàng trùng sinh đã không có ý nghĩa gì quá lớn, chuyện đời này và đời trước đã không hoàn toàn giống nhau, đã không cần thiết rối rắm với những khác biệt kia nữa, cho nên trùng sinh hay không trùng sinh, cũng không cần thiết nói cho người khác biết. Hơn nữa nàng cũng biết Tư Lăng này không phải "Tư Lăng" đời trước, thậm chí có khả năng hắn cùng Tư Hàn căn bản không phải huynh đệ ruột, nhưng Tư Hàn vẫn như cũ bảo vệ hắn như huynh đệ ruột, đã đi trên con đường hoàn toàn tương phản với đời trước.

Lựa chọn của một người chính là như vậy, nghĩ sai thì hỏng hết, sẽ đi lên một con đường hoàn toàn bất đồng. Cho nên rất nhiều chuyện không cần lại so đo quá nhiều.

Sau một lúc, truyền đến thanh âm của Tư Lăng: "Được rồi, chúng ta hợp tác."

Tô Hồng Phi mỉm cười, nói: "Tư Lăng, huynh sẽ không thất vọng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.