Chương trước
Chương sau
Lâm Dương lau đi bùn đất dính trên mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn nguyệt hồ với ánh trăng trong trẻo cách đó không xa.

Nơi này là tâm rừng Yêu Vụ, chung quanh một mảnh yên tĩnh, thời điểm bọn họ đi tới thì không cảm giác xung quanh có yêu thú hay yêu thực nguy hiểm gì. Ngược lại là Lâm Dương không chú ý một cái thì đột nhiên bị dây leo nhảy ra quật ngã xuống, hơn nữa còn là lấy hình thức mặt úp xuống đất.  Tư Lăng nhìn hắn một cái, trên mặt chỉ dính bùn nhưng không bị ngã sưng mặt, quả thật là quá may mắn. Bởi vậy cũng có thể thấy được tên Quỷ Tu này quá không cẩn thận, mới có thể đột nhiên  bị quất bay như thế.

"Tư công tử, nơi này thực cổ quái." Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo Tư Lăng  ló ra đầu, "Trong hồ không có bất kỳ khí tức sinh mệnh nào."

Tư Lăng chân mày hơi nhướn lên, Lâm Dương lại phản bác nói: "Tiểu Hồng muội muội, ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không, trong hồ này có một con Thủy Mãng thực hung mãnh, còn có rất nhiều sinh vật khác, sao lại không có hơi thở sự sống chứ?"

Tiểu Yêu Liên lớn gan trừng mắt nhìn Lâm Dương, non nớt mềm mềm giải thích: "Tiểu Hồng là nói nó không có bất kỳ khí tức của thực vật nào, phía dưới hẳn là vùng nước tù."

Tư Lăng trầm ngâm một lát, vòng quanh bên hồ một hồi, thần thức đảo qua đảo lại, có thể phát hiện trong hồ có rất nhiều động vật thủy sinh, nhưng cẩn thận quan sát thì quả thật như Tiểu Yêu Liên nói, trong hồ thế nhưng không có bất kỳ bóng dáng thủy thảo nào, thật đúng là kỳ lạ.

Rốt cuộc đi tới trung tâm rừng rậm, bọn Tư Lăng cũng đã trải qua một phen gian nan hiểm trở, cuối cùng vẫn là dựa vào quần ẩu mà đẩy lùi yêu thú yêu thực cản đường mới đến nơi đây. Vì thế, Lâm Dương còn một lần bị trọng thương, Tư Lăng cùng Tiểu Khôi bị thương nhẹ, không thể không tìm nơi tu luyện đả tọa nửa năm, rồi mới đến được nơi này.

Rừng Yêu Vụ cho bọn họ cảm giác quá nguy hiểm, nhưng đi sâu vào rừng lại không có cảm giác khí tức cường đại, ngược lại còn hết sức bình thản, vì thế mới khiến bọn họ thấy kỳ quái. Theo lý thuyết, càng tiến sâu vào trong rừng rậm, đẳng cấp yêu thú cùng yêu thực càng cao, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý đi tới lần này liền sẽ có một trận ác chiến, phỏng đoán trong tâm rừng rậm là địa bàn của các loại yêu thú cường đại. Nhưng mà khi bước vào nơi này thì không chỉ không cảm giác được bất kỳ khí tức cường đại nguy hiểm nào, ngược lại yên tĩnh bình thản đến khó tin.

Loại tình huống này quá khác thường! Tư Lăng buộc lòng phải hoài nghi mọi phía. Ví dụ như, tâm khu rừng này có cái gì đó rất mạnh đến nổi làm yêu thú, yêu thực sợ hãi, không dám đến nơi này, mà thứ này chính là thứ đám người Hoắc Noãn Ngọc muốn có được.

Bất quá bọn họ cùng bọn Hoắc Noãn Ngọc đã từ biệt hơn 2 năm, cũng không biết bọn họ ở nơi nào trong khu rừng, hoặc đã sớm đến nơi này.

Cuối cùng, ánh mắt Tư Lăng dừng lại trong nguyệt hồ.

Nghĩ nghĩ, Tư Lăng nói: "Tiểu Hồng muội muội, bảo Tiểu Bạch cùng Trọng Thiên đi ra." Dứt lời, Tư Lăng cũng thả Tiểu Khôi từ trong túi linh thú ra ngoài.

Từ lúc trong không gian Hồng Liên có Bạch Hổ làm bạn, Trọng Thiên vì tinh huyết của người ta, thường xuyên chạy đến không gian  Hồng Liên bồi dưỡng tình cảm cùng Tiểu Bạch Hổ, chính xác là tên âm hiểm giả dối, thế nhưng đánh ra chiêu bài "tình cảm". Không thể không nói, chiêu "tình cảm" này của Trọng Thiên đánh hết sức tốt, cảm tình giữa Tư Bạch cùng mấy con yêu là cực tốt. Có lẽ sau khi Bạch Hổ lớn lên không chừng thật sự sẽ ngốc ngốc bị Trọng Thiên lừa đi một giọt tinh huyết, ngược lại còn làm anh em tốt với Trọng Thiên luôn.

Ngay khi Tư Bạch cùng Trọng Thiên từ không gian Hồng Liên đi ra thì trong đầu Tư Lăng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Tư Lăng, đi xuống dưới đó!"

"Đại ca?" Tư Lăng kinh ngạc kêu một tiếng, nghe được đối phương thản nhiên ứng tiếng thì hết sức ngạc nhiên. Đại ca sao lại đột nhiên truyền âm cho hắn vậy? Mà lúc này, liền thấy Bạch Hổ vừa từ không gian Hồng Liên ra ngoài thì hướng về nguyệt hồ hưng phấn kêu ô ô, cái đuôi vung vẫy liên tục.

Tiểu Bạch Hổ là Thánh Thú, là kẻ có huyết thống cao cấp nhất trong bọn họ, cảm giác cũng là lợi hại nhất, cả Trọng Thiên cũng không phát hiện nguyệt hồ có gì khác thường, mà Tiểu Bạch Hổ đã có thể khẳng định trong nguyệt hồ có thứ nó mong muốn. Sau khi kêu ô ô, nó nhảy đến trên vai Tư Lăng cọ tới cọ lui, ý bảo Tư Lăng mang nó đi xuống.

"Đại ca, huynh ý bảo bọn đệ xuống trong hồ sao?"

"Ừ, hết thảy cẩn thận."

Nghe được hắn dặn dò, Tư Lăng liền biết hắn vẫn lựa chọn không ra mặt, để cho bọn họ tự mình cố gắng, xem như là một loại lịch lãm.

Nếu Tư Hàn cũng đã dặn dò, Tư Lăng bèn ngưng tụ một cái Hồn lực Bào cực lớn, sau khi mọi người cùng nhau tiến vào thì liền trầm xuống nguyệt hồ. Hồ này sâu ngoài dự liệu, một đường trầm xuống, có thể nhìn thấy rất nhiều  sinh vật thủy sinh mĩ lệ, đặc biệt là cá Trân Châu có thể phát quang, đem hồ nước điểm xuyết hết sức mĩ lệ, cũng khiến hồ nước tối đen sáng rõ hơn.

Đột nhiên, một gợn sóng mạnh mẽ ập đến, cùng đến với con sóng là bóng đen nhanh như tia chớp phóng đến. Hồn lực Bào lay động không ngừng trong nước, bất quá thân thể người trong Hồn lực Bào lại chỉ là lay động cùng với Hồn lực Bào mà không có ngã trái ngã phải.

Rất nhanh, bọn họ thấy rõ kẻ tập kích chính là con Thủy Mãng (trăn, mãng xà) đẳng cấp cao nhất trong nguyệt  hồ. Thân hình dài trăm mét, to như cái thùng nước hai người ôm, nhìn hết sức to lớn. Tư Lăng đem thần thức lan tràn ra để đánh giá nó, trong lòng có chút cổ quái. Theo lý thuyết, Thủy Mãng to lớn như vậy hẳn đã sớm tu luyện thành Giao, nhưng mà hơi thở của nó vẫn là một loại thủy xà, không có dao động biến dị của Giao, chẳng lẽ là bị áp chế?

Con Thủy Mãng này không biết không sợ, lớn gan dùng cái đuôi quật Hồn lực Bào, chọc phải đám hung bạo này, cũng khiến Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi  tức giận một trận. Chúng cảm thấy uy nghiêm của chúng nó bị con rắn nhỏ kia khiêu khích, chỉ tiếc chúng nó không phải thủy sinh vật, sức chiến đấu trong nước giảm nhiều, chỉ có thể nhìn con Thủy Mãng kia khiêu khích mà không làm gì được.

Loại cảm giác trở thành đồ chơi cho một con rắn nhỏ này quá không tốt, Tư Lăng đá Lâm Dương một cước ra, hơn nữa bày mưu đặt kế cho hắn: "Xử lý nó!"

"Ngao ngao ngao!"

"Chiếp chiếp chiếp!"

"Ô ô ô!"

Trọng Thiên, Tiểu Khôi, Tư Bạch đều ấn vuốt tỏ vẻ ủng hộ.

Lâm Dương sắc mặt tái xanh, xử lý nó thì xử lý nó, làm gì lại phải đạp mông của hắn đã ra khỏi Hồn Lực Bào? Quả thực là quá đáng ghét.

Quỷ Tu tức giận bèn giận chó đánh mèo lên con Thủy Mãng lớn gan kia, vung hai tay lên, Quỷ Anh Đào màu xám tro nước chảy bèo trôi, khi ở kề bên Thủy Mãng thì huyễn hóa ra một cảnh đẹp tuyệt mỹ.

Thủy Mãng không kịp phòng bị bị Quỷ Anh nổ trúng da thịt, lúc này mới phát hiện nó vô tri chọc phải kẻ không nên dây vào. Không cho nó có cơ hội chạy trốn, Lâm Dương lại phất tay tung ra một hạt giống, hạt giống tốc độ mọc ra ở trong nước, lớn thành một dây leo thật dài. Chỉ là khi đánh úp về phía Thủy Mãng thì những dây leo kia đột nhiên héo rũ, hóa thành đống mục nát, bị sóng nước đẩy đi.

Lâm Dương giật mình, mà con Thủy Mãng kia thấy hắn không làm gì được mình thì lại lớn lối, một đuôi quất bay Quỷ Tu.

Quá vô dụng!

Tư Lăng hận rèn sắt không thành thép, phất tay thả ra Hồn lực thừng trói chặt lấy Quỷ Tu bị quất bay đến nghìn mét lại bị thủy sinh vật bao vây kia, trực tiếp kéo trở về. Lâm Dương lần đầu cảm nhận được cảm giác bị làm diều thả trong nước, quả thực là quá không mỹ diệu, mấy con cá đều đập vào mặt hắn.

Đem Lâm Dương kéo trở về, Tư Lăng lấy ra một dây leo màu đen khô đét vứt cho Lâm Dương, nói: "Đem nó trói lại!"

Lâm Dương đón được dây leo, mới phát hiện thì ra là Các Đằng mà Tư Lăng đã luyện chế tốt. Các Đằng đã được luyện chế, đã không có khí tức sinh mệnh, ở trong nước cũng không sợ nó héo rũ hư thối. Có Các Đằng trong tay, Lâm Dương lần nữa nhào xuống dưới, cánh hoa Quỷ Anh Đào bay múa đầy trời. Cánh hoa Quỷ Anh Đào là ngưng tụ bằng sức mạnh, không coi là thực vật, ngược lại làm Thủy Mãng có chút sợ hãi.

Kế tiếp, liền là Lâm Dương bắt đầu đè Thủy Mãng loạn đánh một trận, phát tiết mối thù mới vừa rồi bị người ta đạp mông cùng bị quất bay. Sau khi đánh đầu Thủy Mãng sưng lên một vòng mới dùng Các Đằng vòng thắt lấy đầu.

Quỷ Tu nở mày nở mặt trở về, bọn Tư Lăng tỏ vẻ hoan nghênh.

"Tư tiền bối, xử lý nó thế nào?" Lâm Dương vừa uống một ngụm linh tửu bổ sung linh lực vừa hỏi. Hắn vốn là muốn giết nó, nhưng Tư Lăng cho hắn Các Đằng, mục đích chính là bắt nó. Bất quá nhìn nó như súc vật bị Các Đằng vòng cổ, một đầu dây khác bị người ta kéo, cảm giác giống như là đeo xích chó ở Thế tục giới, cảm giác thật là sướng ~~

Tư Lăng sờ sờ cằm, nói với Tiểu Yêu Liên: "Tiểu Hồng muội muội, đi nói cho nó, có hai lựa chọn: một rút gân lột da nấu canh ăn; hai là mang chúng ta xuống phía dưới hồ." Nguyệt hồ này nếu là địa bàn của Thủy Mãng, phía dưới có cái gì nó hẳn là hiểu rõ nhất.

Uy hiếp hung ác thế kia thì không có con yêu nào dám phản kháng, kẻ ngốc cũng biết lựa chọn thế nào, Đại xà chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Vì thế kế tiếp, bọn họ ở trong Hồn Lực Bào ăn uống, Thủy Mãng đáng thương ngoan ngoãn bị buộc cổ dẫn đường phía trước. Nó nhìn mấy kẻ hung ác đang ăn mỹ thực trong Hồn Lực Bào, quả thực là ao ước, ganh ghét, oán hận. Đối với cái này, Lâm Dương bày tỏ, rốt cuộc đến phiên người khác hâm mộ ghen tỵ với hắn, cảm giác không cần nói là quá mỹ hảo ~

Chung quanh càng ngày càng tối, áp lực nước cũng càng lúc càng lớn, Tư Lăng không thể không bao thêm một tầng Hồn Lực Bào, để ngừa bị sức ép làm vỡ. Cũng không biết qua mấy ngày, Thủy Mãng rốt cuộc dừng lại, đi tới cổng lớn một cung điện trong nước.

Tư Lăng cùng Lâm Dương đều giật mình, đánh giá lối vào trong nước như thể đi thông xuống đất kia, nếu không phải có Thủy Mãng dẫn đường, bọn họ khả năng phải tìm rất lâu mới có thể phát hiện chỗ này. Từ sau khi vào nguyệt hồ, Tư Lăng liền phát hiện càng hướng xuống thì thuỷ vực trong hồ càng lớn, căn bản không phải là một cái hồ mà đã có thể gọi là một nội hải. Hơn nữa trong hồ thật kì lạ, thần thức dò xét thì căn bản phân không rõ được phương hướng, giống như bị cái gì đó làm lạc mất phương hướng vậy.

"Tư tiền bối, chúng ta có nên đi vào không?" Lâm Dương hỏi.

Tư Lăng gật đầu, "Nếu tới, tự nhiên phải đi vào." Dứt lời, hắn nhìn về phía con Thủy Mãng đang lắc lư cái đuôi kia, có thể cảm giác được tâm tình tốt đẹp của nó. Có lẽ nó cảm thấy nhiệm vụ đã xong, bọn họ hẳn thả nó.

Tư Lăng trong lòng cười gian, lúc Lâm Dương trợn mắt há mồm thì đem Các Đằng ném đi, cột vào trên cột đá trước cung điện, tựa như buộc một con  gia khuyển. Hơn nữa còn nói cho Thủy Mãng này phải ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ bọn hắn trở về thì lại dẫn bọn hắn trở lên trên! Uy hiếp xong, Tư Lăng lấy ra một viên Thiên Ngọc tinh, lung lay trước mặt Thủy Mãng. Cái đầu to kia lập tức lắc lư theo Thiên Ngọc tinh, vẻ mặt thèm muốn.

Lâm Dương nhịn không được bụm mặt, loại sách lược "gậy to thêm táo ngọt " này thật là quá làm nhục người ta, chẳng lẽ lúc trước hắn cũng dễ dàng mắc câu như vậy? Đột nhiên có cảm giác hắn cùng Thủy Mãng là huynh đệ cùng khổ làm sao sao bây giờ?

Tư Lăng nhìn nhìn, thả Các Đằng buộc ở trên cột đá, để Thủy Mãng tự mình đi tìm một chỗ trốn tránh chờ bọn hắn đi ra. Thủy Mãng ăn một viên Thiên Ngọc tinh, lại được thêm hạt Thủy Liên, không cần Tư Lăng trói buột cũng hết sức nghe lời, ngoan ngoãn đi trốn. Lúc quay đầu còn há mồm xì xì vài tiếng, theo Tiểu Yêu Liên phiên dịch thì ý tứ của nó là sẽ thực thực ngoan chờ bọn hắn đi ra, sẽ không chạy loạn.

Lâm Dương: = 口=! Vì quái gì đột nhiên cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý nói không nên lời?!

Sau khi Thủy Mãng rời đi, Tư Lăng đưa mắt nhìn lối vào cung điện dưới nước, điều khiển Hồn Lực Bào hướng lối vào cung điện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.