Sau khi tiến vào trong động rồi đi một đoạn đường thì nước biển dần dần cạn đi. Lại qua một đoạn đường nữa thì nước biển hoàn toàn rút hết, lộ ra mặt đất ẩm ướt. Bất quá sơn động vẫn quanh co âm u vắng vẻ, không thấy tận cùng. Họ cũng không tạm dừng mà bước nhanh về phía trước một hồi lâu mới hoãn tốc độ.
Thỉnh thoảng có tiếng nước nhiễu từng giọt từng giọt, lối đi u tĩnh mà lạnh giá.
Đột nhiên, hai huynh đệ đồng thời dừng bước, nghiêng mình ẩn vào tảng đá lớn bên cạnh, lắng nghe tiếng rít khàn khàn dần dần trở nên rõ ràng, còn có thanh âm trượt đi của động vật máu lạnh.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy chủ nhân của thanh âm kia, thế nhưng là một xà yêu nửa người nữa rắn. Đương nhiên, từ xưa đến nay nói đến xà yêu thì sẽ làm cho người ta nhớ tới loại xà yêu đã tu luyện thành người, nam thì thanh tú, nữ thì quyến rũ, thật sự là bảo vật. Nếu tu vi thấp một chút còn có thể bị tu sĩ cấp cao bắt đi ấm giường. Mà con xà yêu này, nửa người trên là người, toàn thân trần trụi, da như tuyết trắng, ngọc phong (ngực) no đủ, thướt tha đa tình, nhưng mà nếu nhìn lên trên nữa thì lại lộ ra khuôn mặt thật tình không thể xem là đẹp. Gương mặt đó coi như cũng là gương mặt bình thường, chỉ là con mắt và miệng thì vẫn duy trì đặc trưng của rắn, con mắt hẹp dài âm lãnh, xương hàm thì chẳng khác gì rắn, mở ra thì là một cái mồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-nghich-chuyen-tien-do/2763045/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.