Chương trước
Chương sau
Đại lục Thương Vũ, Tây Cảnh, Thiên Tông phái.

Nghiêm Hạo đi tới Bách Luyện Phong, dừng lại trước quảng trường  động phủ của Thanh Ngọc chân quân, một tên đồng tử đang dùng thuật Trừ Trần quét rác nhìn thấy hắn, vội lại đây hành lễ, sau đó quan tâm hỏi: "Chân nhân, sắc mặt người không tốt, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Nghiêm Hạo là thủ tịch (đứng đầu) đại đệ tử của Thanh Ngọc chân quân, lại là người chững chạc, hiền hậu, cùng Đường Lẫm Nhiên vốn rất được các sư đệ muội kính trọng, có chuyện gì đều thích tìm hắn, nếu đủ khả năng thì Nghiêm Hạo cũng không tiếc giúp đỡ một phen. Đương nhiên, Nghiêm Hạo xưa nay cũng là người tự chủ, ngoại trừ mấy sư đệ muội phía dưới, cực ít có chuyện gì có thể làm cho hắn đổi sắc mặt. Mà nay đồng tử thấy sắc mặt hắn hiếm khi nghiêm túc như thế, tự nhiên cũng lo lắng, chẳng lẽ là mấy vị chân nhân đã xảy ra chuyện?

"Không có gì, chỉ là tình hình bên ngoài không tốt lắm, làm ta có chút sầu lo mà thôi." Nghiêm Hạo cười cười, sau đó hỏi: "Sư phụ trở lại chưa?"

"Chân quân còn chưa trở về, khả năng phải đợi ít lâu nữa."

Nghiêm Hạo gật đầu, sau khi tạm biệt đồng tử liền vào đại điện Bách Luyện Phong ngồi chờ sư phụ trở về. Bất quá hắn vẫn có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt liên tiếp nhìn ra phía ngoài, trong lòng biết sư phụ lúc này chắc là đi cấm địa thăm tiểu sư đệ bị nhốt tại cấm địa, cũng không biết tình huống thế nào, trong lòng rất nôn nóng.

Nghĩ thế, Nghiêm Hạo thở dài, cảm thấy trong khoảng thời gian này từng  chuyện từng chuyện, không có một chuyện nào là chuyện tốt. Đầu tiên là Ma tộc chạy đến đại lục Thương Vũ giương oai, Bắc Địa thất thủ, biên giới Tây Cảnh báo nguy, sau đó là huynh đệ của tiểu sư đệ chiến đấu cùng ma tu bị cuốn vào đường hầm không gian mất tích; hai vị sư muội không mặt mũi nào gặp tiểu sư đệ, đều không dám điều quân trở về môn, sau khi tụ hội với hai vị sư đệ thì liền khắp nơi tìm người, làm cho đại sư huynh như hắn xác thực lo lắng, chỉ sợ bọn họ ở bên ngoài không cẩn thận gặp được Ma tộc lợi hại mà chịu thiệt. Cuối cùng, lại là tiểu sư đệ xảy ra sự cố, hơn nữa cái sự cố này có vẻ thực nghiêm trọng, cả mấy vị trưởng lão luôn dốc lòng tu luyện không để ý tới tục vụ trong môn phái cũng kinh động.

Nửa năm trước, dị tượng Kết Anh mang thanh thế to lớn phía sau núi đến nay vẫn làm cho người ta kể lại say sưa, cũng khiến cho không khí uể oải bởi vì Ma tộc xâm chiếm đại lục Thương Vũ ở Tây Cảnh trở nên phấn chấn. Tây Cảnh sinh ra tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi nhất, hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh này còn là tiểu sư đệ của mình, làm cho hắn vô cùng vui vẻ.

Thế nhưng, rõ ràng thành công Kết Anh, nhưng tiểu sư đệ lại vẫn không xuất quan, hơn nữa ở còn thời điểm cần dùng người đối kháng Ma tộc như lúc này, loại tình huống này làm cho người không thể không suy nghĩ nhiều. Hơn nữa hắn từ sắc mặt sư phụ nhìn ra được, ông không hề vì tiểu sư đệ Kết Anh thành công mà cao hứng, ngược lại còn lo lắng, càng làm cho hắn không khỏi suy nghĩ nhiều.

Sau đó, hắn nghe sư phụ nói, tiểu sư đệ tuy rằng thành công Kết Anh, nhưng tình huống lại rất không tốt, cuối cùng bị mấy vị trưởng lão cùng nhau liên thủ phong ấn hắn tại cấm địa Huyền Băng động trong ao băng.

Lúc nghe nói việc này, trong lòng Nghiêm Hạo rất hoảng sợ, hắn tuy rằng chưa tiến vào Huyền Băng động, nhưng đã nghe nói tới lai lịch của Huyền Băng động.

Huyền Băng động này là sư tổ Thiên Tông phái sau khi lập phái đã tự mình đến sông băng ở vùng Cực Thiên, ở phía dưới ba vạn trượng đào được một khối Huyền Băng vạn năm do một cái Huyền Băng động nuôi dưỡng hình thành. Loại Huyền Băng vạn năm này ẩn chứa một loại tinh khí lạnh giá, đối với tu sĩ băng linh căn mà nói là vật đại bổ, nhưng lại cực ít có tu sĩ  băng linh căn có thể chịu được loại khí lạnh căm căm kia. Thường thì chỉ có tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể đi vào Huyền Băng động để tu luyện, hấp thu chỗ tinh khí lạnh giá đó.

Tiểu sư đệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải bị phong ấn ở bên trong Huyền Băng động?

******************

Thanh Ngọc chân quân đứng trước Huyền Băng trì (ao),nhìn nam nhân bạch y, tóc trắng bị nhốt tại Huyền Băng vạn năm, không khỏi thở dài.

Dường như nghe được ông than thở, nam nhân trong Huyền Băng ngẩng mặt lên, khuôn mặt hoàn mỹ như khắc bằng băng, tuấn mỹ phi phàm, mái tóc trắng dài mềm mại trượt xuống hai bên má, cả lông mày, lông mi đều là màu sương trắng, chỉ có một đôi mắt lạnh giá căm căm là màu đen. Màu đen thậm chí có thể so với bầu trời đêm trong vũ trụ, tô điểm trên một gương mặt như sương tuyết kia, sắc đen đến có chút kinh tâm động phách, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Mà lúc này, trong đôi mắt đen đó dường như thu lại hết thất tình lục dục của con người, vô tình vô tự (không cảm xúc),thậm chí ngay cả ký ức cũng không hoàn chỉnh.

Sau một lúc, người trong Huyền Băng dường như mới nhớ tới người nam nhân cứ vài ngày đều sẽ xuất hiện này là ai, thanh âm lạnh như băng vang lên: "Sư phụ."

Rõ ràng là lời khẳng định, vì quái gì ông luôn nghe được nghi vấn trong lời nói? Thanh Ngọc chân quân trong lòng có chút khí tức không thuận, tức giận nói: "Tiểu tử thối, là ta, sư phụ ngươi. Hôm nay cảm giác thế nào?"

Nam nhân trong Huyền Băng lạnh lùng nhìn ông, cả thanh âm cũng mang theo sương tuyết rét lạnh: "Có chút cảm giác."

"Cảm giác gì?!" Thanh Ngọc chân quân kích động ép hỏi, không nói thất tình lục dục, cho dù là xúc cảm thân thể cũng được, có cảm giác liền chứng minh sự tình đã phát triển theo một phương diện tốt.

Nam nhân nhắm mắt lại, không có đáp lời.

Đợi gần một canh giờ cũng đợi không được một câu, Thanh Ngọc chân quân nghẹn đỏ mặt, gần như nhịn không được muốn phá băng mà bắt tên đồ đệ bất hiếu này đánh cho một trận. Có người sư phụ nào đáng thương như ông không? Đợi một canh giờ cũng đợi không được một câu của đồ đệ.

Ngay tại lúc Thanh Ngọc chân quân nhịn không được muốn chửi lớn thì trận pháp cấm địa bị mở ra, hai người đi vào, là chưởng môn - Thanh Nguyên chân quân cùng một vị trưởng lão - Thanh Sương chân quân.

"Thanh Nguyên sư huynh, Thanh Sương sư muội." Thanh Ngọc chân quân nhìn thấy hai người đến, vội nói: "Thanh Sương sư muội, hôm nay lại làm phiền muội."

Thanh Sương chân quân hờ hững gật đầu, chờ hai người lui về sau thì đến đứng trước Huyền Băng trì, hai tay bấm niệm thần chú, từng luồng từng luồng pháp quyết đánh vào  bên trong Huyền Băng trì. Trong Huyền Băng trì vọt lên một luồng  hàn khí như sương khói, khí tức dần dần bay lên. Lúc khí tức Huyền Băng vạn năm lên tới đỉnh điểm thì sắc mặt Thanh Sương chân quân đã trắng bệch, không dừng bấm tay niệm thần chú.

Thanh Ngọc chân quân và Thanh Nguyên chân quân chăm chú nhìn nam nhân trong Huyền Băng, cùng với lúc khí tức huyền băng dâng lên, mái tóc trắng của nam nhân trong Huyền Băng đã có mấy sợi tóc màu đen, sau đó lại   biến ảo lúc trắng lúc đen. Trong lòng hai người đồng thời vui vẻ, biết biện pháp này có thể ngăn chặn thương thế của hắn, không khỏi cao hứng đứng lên.

"Thanh Sương sư muội, muội không sao chứ?" Thanh Nguyên chân quân nhanh chóng đỡ lấy nàng, quan tâm hỏi.

Thanh Sương chân quân lắc đầu, sau đó ngồi ở một bên đả tọa khôi phục linh lực.

Hai người cũng không quấy nhiễu nàng, bắt đầu đàm luận.

"Thanh Ngọc sư đệ, xem ra tinh khí giá lạnh của Huyền Băng vạn năm  rất có ích với thân thể Hàn nhi, có lẽ không cần trăm năm, Hàn nhi sẽ có thể đi ra." Thanh Nguyên chân quân hơi hơi cao hứng nói.

"Một trăm năm vẫn là quá dài, vậy phải làm khổ Thanh Sương sư muội." Thanh Ngọc chân quân có chút đăm chiêu ủ dột.

Nghe vậy, Thanh Nguyên chân quân cũng than thở một tiếng.

"Đúng rồi, Thanh Ngọc sư đệ, đệ đã hỏi rõ Hàn nhi tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chưa? Hắn luyện chế pháp bảo bản mạng xong thì vì sao lại đột nhiên rời khỏi sư môn, biến mất 2 năm là đã đi nơi nào?" Thanh Nguyên chân quân hỏi.

Trừ bỏ mấy người chưởng môn, không ai biết lúc trước Tư Hàn dùng ba năm để luyện chế xong pháp bảo bản mạng, sau khi xuất quan cũng không giống dĩ vãng trực tiếp về động phủ bế quan tu luyện, mà là rời khỏi sư môn không báo trước, thậm chí không hề báo cáo cho sư môn một tiếng. 2 năm sau hắn trở lại, trực tiếp xin sư môn được vào cấm địa bế quan tu luyện, dự định trùng kích Nguyên Anh.

Với tư chất của Tư Hàn, trùng kích Nguyên Anh vốn cũng không có vấn đề, nhưng bọn họ không nghĩ tới có người động tay chân trên người hắn, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không phát hiện nguy hiểm tiềm tàng, thời điểm Kết Anh thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, sau này tuy rằng Kết Anh thành công nhưng lại xảy ra sự cố, làm cho bọn họ không thể không phong ấn hắn trong cấm địa Huyền Băng động, dùng tinh khí giá lạnh của Huyền Băng để ngăn chặn thương thế của hắn. Hơn nữa vì bảo trì tinh khí giá lạnh của Huyền Băng, Thanh Sương chân quân - người chỉ một băng linh căn đơn nhất không thể không cách mấy ngày lại phải đến đây đưa vào linh lực để duy trì  năng lượng trong Huyền Băng.

Thanh Ngọc chân quân vẫn mày chau mặt ủ nói: "Sư huynh, huynh đâu không phải không biết lúc ấy tình huống nguy hiểm, tên tiểu tử ngốc này vì để Kết Anh thành công mà dùng ký ức để trả giá, hắn làm gì còn nhớ rõ chuyện tình lúc đó. Thật vất vả nuôi lớn được đồ đệ như vậy, thế nhưng nó lại  không nhận biết người sư phụ là đệ, trong lòng đệ cũng rất khổ sở, quả nhiên đồ đệ đều là kẻ thù đời trước, đời này đến để đòi nợ."

Thấy bộ dáng tội nghiệp của ông ta, Thanh Nguyên chân quân tuy rằng biết người sư đệ này là cái tên ngốc, nhưng vẫn là nhịn không được đồng tình với hắn. Mặc dù là tên ngốc, nhưng đối với từng đệ tử thân truyền đều nuôi dạy như con cái, đứa nào gặp chuyện không may thì đều như muốn lấy mạng của hắn vậy.

Trầm ngâm một lát, Thanh Nguyên chân quân đột nhiên hỏi: "À, cái đứa Tư Lăng kia, có tra ra được thân phận của hắn chưa?"

Nói đến đây, Thanh Ngọc chân quân càng muốn thở dài, "Sư huynh,  đệ tử Ám Doanh Ti đã đi tra xét rồi, không có chút tiến triển nào. Chỉ sợ ngoại trừ Liễu Hàn Nhi năm đó thì không ai biết Tư Lăng này là từ đâu đến, rốt cuộc có phải là con ruột của cô ta hay không. Đệ tử Ám Doanh Ti đã tìm hiểu tại Tư gia Chiêu An Thành, nghe nói năm đó Liễu Hàn Nhi tình thâm nghĩa trọng với phu quân, tuyệt đối sẽ không nhào vào vòng tay của người khác khi  trượng phu chỉ mới qua đời một năm, còn sinh ra một đứa con. Ta ngược lại hoài nghi Tư Lăng này là cô ấy được người nhờ vả ôm về Tư gia, chỉ là không biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, sau khi cô ấy ôm Tư Lăng về nhờ cậy Tư gia thì liền qua đời. Hơn nữa, sư huynh, ta luôn cảm thấy diện mạo Tư Lăng quen quen, lại không nhớ được đã gặp ở nơi nào."

"Diện mạo xuất sắc cỡ như thế, nếu đã thấy qua tuyệt đối sẽ không quên, trừ phi..." Thanh Nguyên chân quân có chút chần chờ nói: "Sư đệ, đệ có lẽ đã thấy qua người kia, nhưng lại trúng thuật Ma Mỵ của người nọ, làm cho đệ không nhớ được người kia, chỉ là trong tiềm thức đã lưu lại một loại ấn tượng, chỉ khi lần nữa nhìn thấy người kia thì mới có thể nhớ ra."

Thanh Ngọc chân quân thời trẻ cũng từng du lịch khắp đại lục Thương Vũ, thậm chí đã xông qua Yêu Giới cùng Ma Giới, liên tiếp cửu tử nhất sinh, bất quá những trận du lịch đó đồng thời cũng làm phong phú thêm kinh nghiệm của ông. Mãi đến khi Kết Anh thì ông mới trở về môn phái ổn định, bắt đầu thu đồ đệ, vì Thiên Tông phái bồi dưỡng đệ tử tinh anh đời sau.

Những thứ đó, Thanh Nguyên chân quân nói mãi nói cũng không hết.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Thanh Sương chân quân đang đả tọa bỗng mở mắt, kêu lên: "Hai vị sư huynh, không tốt, Tư Hàn tình huống không ổn."

Hai vị chân quân trong lòng hơi kinh sợ, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân  trong Huyền Băng trì, chỉ thấy hắn vẫn lẳng lặng đứng tại đó, bị Huyền Băng phong ấn, khuôn mặt băng lãnh như bức tượng hình người hoàn mỹ được khắc bằng băng, không có chút khí sắc của con người, chỉ có mái tóc lúc trắng lúc đen kia cho thấy tình huống của hắn không ổn định. Mà tinh khí băng của Huyền Băng thế nhưng ào ào tuôn về hướng thân thể người bên trong. Mất đi tinh khí băng, Huyền Băng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được bắt đầu tan chảy.

Thanh Sương chân quân chỉ mới khôi phục hơn nửa phần linh lực, lại không thể không bắt đầu truyền linh lực vào Huyền Băng trì, gắng sức giúp người trong Huyền Băng ổn định lại, cũng ngăn cản Huyền Băng tan chảy.

"Sao có thể như vậy? Không phải cần một trăm năm Hàn Nhi mới có thể khôi phục sao?" Thanh Ngọc chân quân lo lắng nói, hắn là Phong Linh căn biến dị, hoàn toàn không giúp được gì, rất sợ một cái sơ sẩy thì tiểu đồ đệ này liền xong.

Thanh Nguyên chân quân hai mắt chăm chú nhìn người trong Huyền Băng, suy đoán nói: "Chẳng lẽ là, hắn nhớ tới cái gì?"

Thanh Ngọc chân quân nhảy dựng lên, hồi tưởng lời mới vừa rồi, khó tin nói: "Không thể nào, chỉ một cái tên là có thể làm cho hắn nhớ ra rồi? Ta là sư phụ hắn, lúc trước hắn mất thời gian rất lâu mới nhớ lại được đó!"

"Đó là huynh đệ của nó, nó nhớ rõ Tư Lăng cũng không kỳ quái."

"Đó là huynh đệ giả, không phải huynh đệ ruột thịt!" Trong lòng Thanh Ngọc chân quân cảm thấy rất bất công.

"Dù cho là giả, tấm lòng cùng chân thành kia còn hơn là thật. Huống chi còn chắc là giả mà."

"..."

Thanh Ngọc chân quân cảm thấy trái tim sư phụ hiền hoà của mình đã  đầy thương tích.

Lúc này, sắc mặt Thanh Sương chân quân càng ngày càng tái nhợt, linh lực hao tổn làm cho khí tức của nàng có chút bất ổn, không thể không bắt đầu ăn linh đan bổ sung linh lực. Chẳng qua, linh lực đưa vào lại không bằng tốc độ xói mòn của tinh khí băng của Huyền Băng, Huyền Băng cực lớn trong  Huyền Băng trì bắt đầu chậm rãi hóa thành nước.

Mắt thấy tình huống càng ngày càng cấp bách, Thanh Ngọc chân quân và  Thanh Nguyên chân quân rốt cuộc bất chấp mọi thứ, hai mắt chăm chú dõi theo nam nhân trong Huyền Băng, kỳ vọng hắn có thể vượt qua được ải này.

Như thế qua ba ngày ba đêm, Thanh Sương chân quân rốt cuộc hao hết linh lực, toàn thân bị khí tức phát tán của Huyền Băng đánh bay, Thanh Nguyên chân quân đỡ được nàng, giao cho đệ tử trận giữ bên ngoài cấm địa Huyền Băng. Sau khi trở lại Huyền Băng động, ông lại cùng Thanh Ngọc chân quân chú ý người bị nhốt trong Huyền Băng trì.

Mái tóc dài của người kia đã có một nửa khôi phục thành màu đen, trong màu đen xem lẫn vài sợi tóc trắng, trắng đen trộn lẫn với nhau, giống như được nhuộm một cách hoàn mỹ, cho người ta cảm thấy một loại xa hoa, sang trọng. Chỉ cần tóc hắn toàn bộ biến về màu đen, vậy thì đại công cáo thành.

Đột nhiên, Thanh Nguyên chân quân kêu lên: "Không tốt, Hàn Nhi muốn phá băng ra."

Vừa mới nói xong, Huyền Băng ầm ầm muốn nổ tung lên, hai người không thể không dùng Linh lực Tráo (lồng linh lực) che chắn những Huyền Băng như lưỡi đao sắc bắn tung toé. Toàn bộ sơn động cùng Huyền Băng trì đều phá hư, Huyền Băng nổ tung khiến cho sơn động trải qua chấn động khủng khiếp, có nguy cơ sụp xuống. Hơn nữa, lúc trước khi tạo sơn động này thì sư tổ đã bày cấm chế, không thể sử dụng đại hình thuật pháp trong này. Thấy không thể chống đỡ chuyện sơn động sụp xuống, hai người không thể không rời khỏi Huyền Băng động.

**************

Ngoài Huyền Băng  động, những đệ tử trấn thủ cấm địa không biết xảy ra chuyện gì, thấy Huyền Băng động phát ra từng trận nổ mạnh, mặt đều lộ vẻ vẻ kinh hoàng, nhìn thấy hai vị chân quân từ trong động chật vật bay ra ngoài, đang muốn đi qua xin chỉ thị thì lại bị hai người quát một tiếng "Đi", linh lực hóa thành bàn tay khổng lồ, đẩy bọn họ cách thật xa.

Ầm Ầm ầm--

Hôm nay, tất cả đệ tử trấn thủ cấm địa Thiên Tông phái đều nhìn thấy Huyền Băng động sụp xuống, sau đó trong đống tro tàn, một bóng dáng cao to phá băng mà ra. Lơ lững trên đống đổ nát cao cao, mái tóc dài nửa trắng nữa đen bay trong gió, Tuyết Nhan như được tạo bằng băng tuyết, không có nửa điểm nhân khí, một đôi mắt lạnh từ từ nhìn lại, băng lãnh sâu xa, chỉ nhìn một cái, làm người ta dường như muốn bị tổn thương do giá rét, làm cho người thường không dám cùng đối diện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.