"Ta đi tới Thông Thiên tháp tầng thứ ba đã được mấy ngày, ngay vào ngày hôm trước mới xui xẻo bị người ta cướp mất túi trữ vật. Cái tên cướp túi trữ vật của ta quả thực là kẻ hèn hạ vô sỉ, thế nhưng đánh lén ở sau lưng, nếu không phải ta phản ứng nhanh, chắc chắn đã bị giết. Hơn nữa hắn có một tấm gương vô cùng tà môn, bị chiếc gương kia chiếu đến trên người, nguyên thần sẽ bị thương đến vô sức phản kháng. Vốn còn có mấy đồng bạn cùng ta đến tầng thứ ba, giờ đều chết thảm dưới tấm gương của người nọ, chỉ có một mình ta trốn thoát. Trên người ta thứ gì cũng không còn, đặc biệt đến buổi tối thì trên người ngoại trừ pháp bảo bản mạng thì không còn thứ gì khác. Mà khí hậu nơi này vô cùng tà môn, bất kể ban ngày hay đêm tối đều phải khổ sở chịu đựng, tiêu hao rất nhiều linh lực, thật vất vả đến hôm nay, không nghĩ tới lại gặp được Tri Thù Bát Cước Vân Văn...."
Nói đến đây, Khúc Vô Tửu gần như nhịn không được muốn gạt lệ xót xa, người mà đã xui thì uống nước lạnh cũng sẽ nhét vào kẽ răng, trong lòng càng hận tên cướp túi trữ vật của hắn. Nếu là thời điểm khác, cướp thì cướp thôi, chỉ có thể tự than một tiếng tài nghệ mình không bằng người, nhặt về một cái mạng đã là tốt lắm rồi. Nhưng ở vùng đất cực hàn cực nhiệt này, thể chất mạnh mẽ của tu sĩ đã không có tác dụng, chỉ có thể dựa vào công cụ phụ trợ để chống lạnh kháng nhiệt thôi, giờ nhoáng cái đã bị cướp hết, hắn biết sống như thế nào đây?
Loại nóng lạnh khảo nghiệm thể chất tu sĩ này thật là quá đáng ghét, đáng ghét hơn là cái đứa cướp túi trữ vật của hắn, sau này có gặp được thì chắc chắn phải đánh nát tên đó mới có thể giải mối hận trong lòng.
Khúc Vô Tửu vẫn nghiến răng nghiến lợi, Tư Lăng lại cảm thấy cái tên cướp đồ của Khúc Vô Tửu sao cứ thấy quen quen thế nào, tuyệt đối là Triệu Thanh chứ không ai khác. Triệu Thanh là cái tên vô lại thích đánh lén ở phía sau để kiếm lợi, Khúc Vô Tửu gặp được hắn quả thực là xui xẻo. Bất quá có thể chạy trốn ở dưới mí mắt của Triệu Thanh, chứng minh vị đại thúc này tâm kế và khí vận đều là không sai.
Hiểu rõ chân tướng xong, Tư Lăng liền không có hứng thú khác, sau khi uống xong canh nóng, Tư Lăng cầm ra một tấm ngọc giản rỗng ném cho ông ta, nói: "Thù lao."
"..."
Trước khi Khúc Vô Tửu mở miệng, Tư Lăng tiếp tục nói: "Hi vọng Khúc đạo hữu giữ lời hứa, bằng không đêm nay khả năng ngươi lại muốn lĩnh hội cực rét ban đêm ở phía ngoài một lần nữa rồi."
Nghe ra Tư Lăng sẽ giữ mình ở trong này qua đêm, Khúc Vô Tửu lập tức thu hồi tâm địa gian giảo, bắt đầu ghi lại phương thuốc ủ rượu tổ truyền vào trong ngọc giản rỗng. Mất một canh giờ, Khúc Vô Tửu mới ghi lại hết, rồi đem nó giao cho Tư Lăng.
Tư Lăng đặt ngọc giản tại mi tâm, thần thức đảo qua, nhìn thấy bên trong hơn mười phần phương thuốc ủ rượu, rất hài lòng. Từ lúc thưởng thức được chỗ tốt của linh tửu, Tư Lăng liền đặc biệt chú ý tới những phương thuốc ủ rượu kia, cũng mua mấy phần phương thuốc ủ rượu ở những địa phương khác, nhưng lại phát hiện những phương thuốc ủ rượu tốt nếu không phải đắt muốn chết thì chính là căn bản không so được với sự tinh diệu mua từ chỗ Khúc Vô Tửu; khiến cho Tư Lăng vẫn nhớ kỹ những phối phương còn sót lại trên tay Khúc Vô Tửu. Sớm biết thế thì lúc trước nên tốn chút linh thạch mà mua hết toàn bộ. Đương nhiên, từ đó cũng có thể nhìn ra Khúc Vô Tửu cũng coi như bị thua thiệt, những phương thuốc ủ rượu kia rất tốt, chỉ tiếc Khúc gia không có danh tiếng gì, tên này lại là kẻ tửu quỷ lười biếng, trực tiếp đem đồ tổ truyền biến thành hàng giá rẻ mà tùy tiện kiếm chút linh thạch, cứ như vậy trực tiếp tùy tiện bán ra số lượng lớn, bán được nhiều, ai ai cũng đều xem chúng trở thành hàng bình dân.
Cất xong phương thuốc, Tư Lăng nói với vị đại thúc lười biếng dựa vào tường cát chuẩn bị ngủ: "Được rồi, ngươi có thể đi ra ngoài."
"..."
Nhìn một biểu tình khiếp sợ "Thế nhưng qua cầu rút ván, ngươi thật là quá vô tình" của ông ta, Tư Lăng nhướn mi, chậm rãi nói: "Ta không quen ở chung một chỗ cùng người khác, hơn nữa hôm nay ta đã cứu ngươi một mạng, đã không nợ ngươi. Bên ngoài có cái sa bảo nhỏ một chút, ngươi có thể đi vào ở, ta dùng linh phù bày trận giữ ấm, không lạnh chết ngươi đâu." Nhưng nhất định cũng sẽ không ấm áp được bao nhiêu.
Nghe xong, Khúc Vô Tửu an tâm, cảm thấy người xinh đẹp quả nhiên tỉ lệ thuận với tâm địa. Nhưng mà, khi hắn vui vẻ đi vào một cái sa bảo diện tích tương đối nhỏ bên ngoài thì lập tức bi phẫn; Đây chính là cái sa phòng thô sơ, mẹ nó, cả cái đệm cũng không có, chẳng lẽ hắn phải nằm ngủ trực tiếp trên cát?
Đợi khi đuổi cái tên Khúc Vô Tửu da mặt dày đến mượn da yêu thú đi, Tư Lăng bố trí Cửu Chuyển Linh trận, sau khi ngăn cách tất cả thanh âm bên ngoài, Tiểu Yêu Liên mới từ trong tay áo Tư Lăng leo ra, một người ba yêu không gánh nặng mà ngủ ngon.
Ngày hôm sau, khi mặt trời lên thì vẫn là thời tiết thiêu đốt như ngày hôm qua, không có gì khác biệt.
Mục tiêu của Tư Lăng là tìm cửa thông đạo đi đến tầng thứ tư, cho nên phải tiếp tục lên đường. Khúc Vô Tửu ưỡn mặt đi theo phía sau Tư Lăng, tính toán đi theo Tư Lăng để kiếm chút lợi. Còn với tầng thứ tư của Thông Thiên tháp, Khúc Vô Tửu tất nhiên cũng muốn đi.
Sau khi tiến vào Thông Thiên tháp, mỗi lần xông qua một tầng đều có thể được Thông Thiên tháp cho một phần thưởng; càng lên chỗ cao, phần thưởng càng quý hiếm tinh kỳ (tinh hoa đặc sắc); cũng thúc đẩy tu sĩ vào tháp dù bị Thông Thiên tháp hành hạ đến sống không bằng chết, nhưng cũng cắn răng dù thế nào cũng không chịu buông tha. Giống như Tư Lăng, vượt qua tầng thứ nhất thì được phần thưởng là cây Ma Thiên Kinh Vũ cầm kia; qua tầng thứ hai thì được một mầm móng linh thảo cao cấp; tầng thứ ba, còn không biết sẽ nhận được phần thưởng gì đâu.
Bất quá sau khi hỏi thăm Khúc Vô Tửu, Tư Lăng rất nhanh liền biết mình lấy được Ma Thiên Kinh Vũ cầm tại tầng thứ nhất là một bất ngờ. Nếu không phải cái tên "thân nam tâm nữ" như hắn bị chuyển ngẫu nhiên đến chỗ đó, nam nhân bình thường tuyệt đối không thể dưới tình huống đó mà thuận lợi lấy đi Ma Thiên Kinh Vũ cầm như hắn; cho nên mới khiến cho nó vẫn luôn nằm lại ở nơi đó, trăm ngàn vạn năm qua không một ai có thể thuận lợi lấy nó đi, cuối cùng bị Tư Lăng nhặt được, Thông Thiên tháp không thể không biến nó trở thành phần thưởng thông quan. Về phần đến tầng thứ hai, Tư Lăng phải thuận lợi đi tới tầng thứ ba thì mới có được phần thưởng qua cửa, từ đó suy ra, mỗi lần vượt qua một tầng thì mới có thể phát thưởng.
Xem ra Ma Thiên Kinh Vũ cầm quả thật không phải vật phàm, chả trách Hàng Ương cũng muốn có nó, Tư Lăng quyết định về sau phải đem Ma Thiên Kinh Vũ cầm làm pháp bảo áp đáy hòm, làm đòn sát thủ tốt nhất.
"Ý của ngươi là nói, đã có mấy người đi tới Thông Thiên tháp tầng thứ tư?" Tư Lăng ngự kiếm phi hành trên cát vàng, hỏi cái tên da mặt dày theo đuôi phía sau.
"Đúng." Khúc Vô Tửu đã đến tầng thứ ba sớm vài ngày so với Tư Lăng, khá hiểu rõ tình huống ở nơi này, "Cửa vào đi qua tầng thứ tư ở trung tâm ốc đảo duy nhất của sa mạc, chỉ là nơi đó có rất nhiều yêu thú độc trùng khổng lồ sinh sống, cũng không dễ đối phó. Lúc ấy nếu không phải tên khốn kia chơi đánh lén, ta hẳn là có thể đến tầng thứ tư rồi, ngược lại làm cho hắn ta nhanh chân đến trước." Nói xong, lại là một trận tức giận bất bình.
Tư Lăng nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Ngươi biết có ai đến tầng thứ tư?"
Khúc Vô Tửu là người đầu óc nhạy bén, vừa nghe liền hiểu ý Tư Lăng, nhớ về chứng kiến lúc ấy, liền nói: "Thời điểm ta đến, nơi đó đã loạn, vừa vặn nhìn thấy có một nam nhân lạnh như băng biến mất tại cửa vào, dùng một bức tường băng vây khốn bầy yêu thú kia."
Tư Lăng trong lòng khẽ động, "Là mặc đạo bào màu trắng sao?"
"Không phải." Khúc Vô Tửu thấy mắt hắn lộ ra vui sướng, không khách khí phá vỡ hi vọng của hắn, "Nghe người bên ngoài nói, hắn là người Kỳ gia, gọi là Kỳ Trầm Mi."
Nghe xong, Tư Lăng bĩu môi, xong lại nghĩ lại, Kỳ Trầm Mi đều đã đến được tầng thứ tư, có lẽ đại ca cũng đã đến tầng thứ tư rồi.
Tư Lăng quyết định không đi lung tung nữa, hướng về ốc đảo trung tâm sa mạc mà đi, hắn phải đến Thông Thiên tháp tầng thứ tư thôi.
Dùng hai ngày mới tới nơi. Xa xa, Tư Lăng và Khúc Vô Tửu ngừng lại, mai phục không xa ốc đảo, quan sát mảnh ốc đảo diện tích không nhỏ kia.
Trong Ốc đảo có một hồ nhỏ, chung quanh có rất nhiều yêu thú đang uống nước nghỉ ngơi, hơn nữa đều là yêu thú cao cấp cấp 8, 9, quả thực khó giải quyết. Nhưng mà so với con Cửu Vĩ Huyết Hồ ở tầng thứ hai, đám yêu thú này có vẻ quá yếu, chỉ là không chịu nổi số lượng quá đông, đời nào chịu để bọn ngoại lai như họ đến ốc đảo, hễ tu sĩ nào tiếp cận ốc đảo đều sẽ bị chúng nó coi là kẻ xâm lăng, lập tức tấn công. Ngoài ra, còn có độc vật đặc thù của sa mạc luôn mai phục tại dưới cát nhìn ngó thèm thuồng, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Tư Lăng rất nhanh phát hiện không ít tu sĩ có ý đồ giống như hắn. Tại đồi cát cách đó không xa đã ẩn nấp vài tên tu sĩ, nhìn thấy bọn họ tới thì liền có ý hợp tác cùng bọn họ.
Tư Lăng nheo mắt, nhận ra những người này là đệ tử Hoắc gia, trong đó có Hoắc Noãn Ngọc mấy lần phát sinh xung đột với Nguyệt Thiên Dạ. Tư Lăng cũng phát hiện một tình huống cực kỳ cổ quái; dường như chỉ cần là nữ tu có chút danh khí thì chắc chắc sẽ phát sinh chút xung đột với Nguyệt Thiên Dạ, sau đó thì kết thù; mà chỉ cần là nam tu có chút tên tuổi, dường như đều phải có ánh mắt khác thường với Nguyệt Thiên Dạ... Đây là cái thế giới kỳ quái gì đây?
"Tư đạo hữu, không bằng chúng ta hợp tác đi." Hoắc Noãn Ngọc đề nghị. Nàng ta cũng coi như là người quyết đoán, biết rõ Nguyệt Thiên Dạ cùng Tư Lăng có quan hệ mập mờ, địch ta không rõ, nhưng vẫn lựa chọn hợp tác cùng hắn.
Hợp tác đúng là biện pháp tốt nhất, chỉ còn nửa ngày nữa thì trời tối, bọn họ nhất định phải tranh thủ thời gian này để chạy tới được ốc đảo trung ương. Nơi đó có một mảnh Quy Tức Thảo sinh trưởng xanh um, thông đạo đi đến tầng thứ tư là ở chỗ này. Nếu là nói riêng về Quy Tức Thảo, đây chính là tài liệu quan trọng để luyện chế Ngưng Hồn Đan, ngàn vàng khó cầu, là thứ được các luyện đan sư yêu thích nhất; Hơn nữa đây còn là một mảnh lớn Quy Tức Thảo đã trưởng thành, chỉ cần đem một gốc ra ngoài cũng có thể bán được mấy triệu linh thạch.
Chỉ tiếc là, bên cạnh Quy Tức Thảo còn có yêu thú cộng sinh -- Hổ Dực Xà cấp 10 đang nhìn trừng trừng, kịch độc không gì sánh được, há mồm liền có thể phun ra một ngụm khói độc, toàn thân đều là độc, nếu tu sĩ không cẩn thận dính phải, da thịt sẽ trực tiếp thối rữa. Mà kịch độc của Hổ Dực Xà lại là chất dinh dưỡng của Quy Tức Thảo, sau khi Quy Tức Thảo trưởng thành sẽ trở thành dinh dưỡng phẩm giúp Hổ Dực Xà lên cấp, có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.
Cũng vì thế, con đường này vô cùng nguy hiểm, hợp tác với người khác thì sẽ có thêm vài phần nắm chắc.
Tư Lăng trầm ngâm một lát, bèn đáp ứng hợp tác cùng đám Hoắc Noãn Ngọc; Vì để không hạ độc thủ với đồng bạn trên đường, họ đồng thời lấy tâm ma để thề, tạm thời kết làm đồng minh. Trừ Tư Lăng, Hoắc Noãn Ngọc cũng liên hiệp với mấy tốp tu sĩ, không chỉ có đệ tử của những đại môn phái, còn có cả một ít tán tu.
"Chúng ta đã tra xét, ốc đảo sinh sống không dưới một trăm loại yêu thú, ngoại trừ trong giữa hồ là cộng đồng nguyên thuỷ ra thì mỗi một loại yêu thú đều có địa bàn của mình, người bên ngoài vượt qua nữa bước cũng không được." Hoắc Noãn Ngọc phân tích nói: "Chúng ta muốn đến ốc đảo trung tâm thì có mấy con đường có thể lựa chọn, bất quá ta đề nghị đi từ phía tây địa bàn của Hỏa Dã Ly. Hỏa Dã ly số lượng tuy rằng nhiều, nhưng là một loại yêu thú nhát gan, chỉ cần chúng ta tỏ ra sức mạnh tuyệt đối, chúng nó sẽ không dám đụng tới."
Đề nghị này rất tốt, mọi người đều không có lý do gì cự tuyệt, quả nhiên là một người hữu dũng hữu mưu. Nguyệt Thiên Dạ tuy rằng cũng không sai, nhưng thiếu đi khí độ điềm tĩnh rộng rãi của Hoắc Noãn Ngọc, có vẻ quá mức kiêu căng ngạo mạn, dù là đề nghị cũng giống như đang hạ mệnh lệnh, làm cho người ta không thoải mái trong lòng.
Thương nghị xong, mọi người liền xuất phát, nhất định phải đến ốc đảo trung tâm trước khi trời tối hạ nhiệt độ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]