Chương trước
Chương sau
Tiến vào Địa Cung, Tư Lăng rõ ràng cảm giác được không khí đột nhiên biến hóa. Một thứ ác ý lạnh lẽo luôn đi theo bọn họ từ khi vừa mới bước vào, như ẩn như hiện, không cách nào bắt giữ.

Tư Lăng biết nơi này nguy hiểm, thần thức không dám thả lỏng một chút nào, bao phủ phạm vi nữa dặm ở xung quanh. Mà cũng là bởi vì thần thức của hắn cao hơn tu vi hai cấp nên mới có thể phát hiện luồng ác ý này.

Hai người hướng về bên trong Địa Cung, càng đi càng sâu. Mất nửa ngày, bọn họ đã thâm nhập tận sâu bên trong Địa Cung.

Một đường đi tới, hai người bước chân liên tục, cũng thăm dò được đại khái hoàn cảnh của Địa Cung. Nơi này là cung điện xây dựng theo kiểu mê cung. So với trong thiên cung khắp nơi đều thiết lập cửa ải và bảo tàng phong phú, nơi này lại là một chốn trống rỗng. Cho dù có tiến vào một cung điện nào đó, đẩy cửa lớn ra cũng không có trận pháp cấm chế, yêu thú canh cửa hay là bất kỳ các thứ gì cản trở họ. Hết thảy bên trong các cung điện  đều dùng đá đen lớn để xây thành, ngoại trừ trên vách tường có ngọn đèn đang cháy sáng ra thì không có thứ gì khác, càng không có bất kỳ bảo vật nào.

Nơi này nghèo nàn đến khiến người ta cảm thấy vừa thất vọng vừa kỳ lạ!

Tư Lăng vốn cho rằng nơi gọi là "Thiên Chướng Địa Cung" như thế này, hẳn là phải đáp ứng theo tên gọi mà khắp nơi đều có chướng ngại vật mới đúng chứ. Nhưng mà cả một đoạn đường dài đi tới, có hơi quá thuận lợi rồi, thuận lợi đến làm hắn cảm thấy không chân thực. Điều này làm cho hắn càng ngày càng cảnh giác.

Đột nhiên, Tư Hàn dừng bước lại, cũng không quay đầu nhìn Tư Lăng mà nhẹ nhàng nói: "Chạy!"

Tư Lăng tuy rằng không hiểu ra làm sao, nhưng cũng không hỏi lại, bắt đầu nghe theo hắn cắm đầu chạy trốn.

Chẳng bao lâu, Tư Lăng liền biết vì sao Tư Hàn bảo hắn chạy. Từ trong thần thức của hắn có thể cảm giác được phía sau cách đó không xa có một thứ như mây mù di chuyển về hướng bọn họ. Trên người thứ đó tràn ngập một loại ý niệm tà ác. Thần thức chỉ tiếp cận một chút đã có thể cảm giác sự run sợ phát ra từ sâu trong linh hồn. Hắn vội vàng thu hồi thần thức lại, đỡ bị thứ tà ác này thôn phệ thần thức.

Tuy rằng không biết thứ đó là gì, nhưng Tư Lăng hoàn toàn dựa vào thần hồn mạnh mẽ do kiếp trước tu luyện trăm năm của mình mới có thể nhận biết được, nhưng Tư Hàn vì sao cũng có thể phát hiện? Hơn nữa còn phát hiện sớm hơn hắn? Điều này làm cho Tư Lăng không khỏi có chút đau khổ ghen kị. Đại ca quả nhiên là thiên tài khiến người ta ngước nhìn mà!

Lúc này, Tiểu Hồng cũng truyền âm nói với Tư Lăng: "Tư công tử, chủ nhân nói Ám Hồn Thú xuất hiện rồi!"

Tư Lăng sau khi nghe xong thì có chút ngơ ngác, sau đó hiểu được ý tứ trong lời nói, lập tức kích động. Bất quá hai con yêu không cho hắn được hạnh phúc quá lâu, Tiểu Hồng muội muội lập tức tàn nhẫn mà cho hắn biết hiện thực tàn khốc: "Chủ nhân nói, bằng thực lực của huynh bây giờ thì không phải là đối thủ của con Ám Hồn Thú kia. Tư công tử, huynh vẫn nên nghe đại ca, mau mau thoát thân đi thôi."

Tư Lăng nhất thời rất muốn đâm chết hai đứa quỷ này! Đừng có đã kích người ta vậy chứ!

Ám Hồn Thú là một loại yêu thú thuộc tính Ám. Thân thể là một đám mây mù màu đen, không nhận rõ đầu đuôi hay các bộ phận khác của thân thể, có thể tùy ý biến đổi hình dạng thân thể. Năng lực công kích là một loại sóng âm có thể ảnh hưởng tâm tình của tu sĩ, có chứa năng lượng tiêu cực, làm tu sĩ đánh mất đi chiến ý trong chiến đấu, cuối cùng thành thức ăn cho chúng nó. Ám Hồn Thú không phân chia cấp bậc giống như yêu thú khác. Nó sinh ra đã là một loại yêu thú cấp cao, từ việc hấp thu năng lượng tiêu cực mà càng ngày càng lớn mạnh giảo hoạt. Tư Lăng lúc trước cũng nghe Pháp Lãng nói qua một tý, cũng không hiểu rõ về nó, bất quá lại biết loại yêu thú này là sinh trưởng ở trong hoàn cảnh đặc biệt, lấy năng lượng tiêu cực mà sinh, tính cách giảo hoạt, rất khó bắt giữ.

Xem ra từ khi họ tiến vào cung điện, Ám Hồn Thú đã nhìn chằm chằm bọn họ.

Mà Ám Hồn Thú đã xuất hiện, cũng cho thấy bọn hắn cách nơi phong ấn địa hỏa đã rất gần rồi.

"Ám Hồn Thú có nhược điểm gì?" Tư Lăng truyền âm cho Tiểu Hồng.

Tiểu Yêu Liên cũng không biết, cuối cùng hỏi Trọng Thiên. Trọng Thiên bởi vì có huyết thống cường đại nên trong trí nhớ có một bộ truyền thừa vô cùng hoàn thiện, tuy rằng sức mạnh của nó bây giờ còn yếu, truyền thừa cũng không đầy đủ, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều so với tên dân đen như Tư Lăng. Trọng Thiên rất nhanh đưa ra đáp án, khắc tinh của Ám Hồn Thú là Dị Hỏa, nhưng kỳ lạ chính là, nơi có Ám Hồn Thú thì thường sinh ra địa hỏa. Quan hệ của chúng nó giống như là bạn tương sinh, nhưng lại tương sinh tương khắc.

Không biết chạy bao lâu, Tư Lăng đột nhiên phát hiện sau lưng có một luồng ác ý công kích tới, hắn lập tức né ra tránh thoát hướng tấn công. Mà lúc này, phía sau hắn dựng thẳng lên một bức tường băng tạo thành một lớp lá chắn, một cánh tay ôn lương như ngọc[1] ôm ngang hông của hắn, kéo hắn rời khỏi chỗ cũ. Tư Lăng vội vàng ngoái đầu nhìn lại mới phát hiện, vị trí  vừa nãy của hắn xuất hiện một đám khói đen. Nếu không nhờ Tư Hàn kéo hắn ra xa, hắn đã bị con Ám Hồn Thú giảo hoạt kia đánh lén thành công.

[1]Độ ấm lạnh như ngọc (???)

Là Ám Hồn Thú! Có hai con Ám Hồn Thú!

Ám Hồn Thú đã đuổi tới, chạy trốn vô ích, Tư Hàn mang theo Tư Lăng dừng ở phía xa, đối mặt với hai con Ám Hồn Thú.

Lúc này, cảm giác được cánh tay bên hông thả ra, trên mặt Tư Lăng hơi nóng, gãi gãi mặt, cảm kích nói rằng: "Cám ơn đại ca!" 

"Cẩn thận một chút! Chúng nó khó đối phó!" Tư Hàn lạnh giọng dặn dò.

Tư Lăng tự nhiên biết sắp tới sẽ có một trận ác chiến, cũng không nói nhiều, lấy ra mười mấy tấm Hỏa Viêm phù xếp ở trước mặt.

Lúc này, thân hình Tư Hàn bắn nhanh ra, trong tay sinh ra một luồng Băng Diễm, trực tiếp nhào về hướng Ám Hồn Thú ném qua. Một tiếng ''chít'' vang lên, thân thể Ám Hồn Thú bị Băng Diễm rạch ra một miệng vết thương. Đám khói đen vặn vẹo, sau đó khói đen rất nhanh liền ngọ nguậy tổ hợp lại với nhau.

Băng Diễm là Băng Hỏa thượng thiên do thiên địa thai nghén mà sinh, coi như là một loại Dị Hỏa trong Địa hỏa, nó quả thật có gây thương tổn với Ám Hồn Thú. Bất quá vì tu vi của Tư Hàn có hạn nên Băng Diễm của hắn còn quá nhỏ yếu, uy lực không lớn, cho nên thương tổn với Ám Hồn Thú cũng không nhiều.

Tư Hàn sắc mặt hờ hững như băng, đạo bào màu trắng trên không trung bay lượn, bóng người nhanh chóng biến ảo, chỉ giây lát đã giao thủ mấy lần với Ám Hồn Thú.

Mà một bên khác, Tư Lăng cũng bị một con Ám Hồn Thú nhìn chằm chằm.  Tư Lăng cảm giác được một loại sóng âm ác ý liên tục quấy rầy, hắn cảm giác hết sức không thoải mái, tựa hồ trong lòng sinh ra rất nhiều tình cảm tiêu cực muốn liều mạng mà phát tiết ra, không muốn bị thế gian này ràng buộc. Tư Lăng rất nhanh liền khắc chế chính mình, tâm cảnh của hắn vốn cao hơn so với tu sĩ Trúc Cơ bình thường; đã biết đây là đòn tấn công của Ám Hồn Thú, hắn liền bảo vệ tâm cảnh thật chặc chẽ. Sau khi lùi tới một chỗ an toàn, hai tay nhanh chóng kết ấn, khống chế mười mấy tấm Hỏa Viêm phù ở giữa không trung xếp thành một trận pháp đơn giản. Sau đó, lúc Ám thú hồn nhào tới, Tư Lăng nhanh chóng khống chế linh phù tạo thành trận pháp nhốt Ám Hồn Thú lại, hắn lập tức cho phát nổ Hỏa Viêm phù, nhất thời lửa lớn cực nóng thôn phệ Ám Hồn Thú.

Tư Lăng biết trận pháp Hỏa Viêm phù tứ phẩm vốn không thể nhốt được Ám Hồn Thú, bèn đồng thời đưa hỏa linh lực vào, tức khắc nộ diễm ngập trời.

Tư Lăng vẫn luôn bị vây trong trạng thái nghèo khó, pháp bảo trong tay rất ít, trên tay không có pháp bảo nào có thể đối phó với Ám Hồn Thú. Mà bản thân hắn cũng không có Dị Hỏa có thể thôn phệ được nó, chỉ có thể dùng cách này để nhốt lại Ám Hồn Thú nhằm giằng co, tiêu hao sức chiến đấu. Sau khi phóng ra một lượng lớn hỏa linh lực, rất nhanh Tư Lăng liền cảm giác được linh lực trong đan điền đã bắt đầu giảm đi, mà Ám Hồn Thú bị nhốt ở trong linh trận lại không bị thương tổn được bao nhiêu, yên tĩnh ngồi xổm ở bên trong tìm kiếm cơ hội phá trận.

Mà lúc này, vẫn ngồi xổm ở trên bả vai Tư Lăng bình tĩnh quan sát, Trọng Thiên đột nhiên há mồm phun ra một ngụm yêu hỏa màu đỏ tím. Luồng yêu hỏa kia vừa tiến vào Hỏa Viêm phù trận, thế lửa bỗng bốc cao hừng hực.  Ám Hồn Thú vốn đang yên tĩnh đột nhiên giãy dụa kịch liệt, tuy rằng không phát ra âm thanh, nhưng Tư Lăng có thể cảm giác được nổi thống khổ của nó.

Yêu hỏa của Trọng Thiên rất lợi hại, chuyện này Tư Lăng đã sớm biết, hơn nữa yêu hỏa của nó sau khi hấp thu được khối Thiên Hỏa trong thiên cung thì càng trở nên đáng sợ. Vốn từ màu tím đã biến thành màu đỏ tím, cả yêu thú mạnh mẽ như Ám Hồn Thú cũng không phải đối thủ của yêu hỏa. Trong lòng Tư Lăng ngầm giật mình, bất quá liền nhanh chóng thu lại tâm tình. Thấy hơi thở của Ám Hồn Thú yếu ớt đến gần như hư không, hắn liền nhanh chóng bấm tay niệm chú thu lấy linh hồn và yêu đan của nó đựng vào trong hồn tinh. Ám Hồn Thú mất đi yêu đan đã không còn dấu hiệu của sự sống, thân thể tựa như mây mù từ từ tiêu tan ở trong đám lửa.

Rốt cục cũng thu thập xong các loại thuộc tính yêu hồn cần cho Cửu Chuyển Linh trận rồi!

Tư Lăng chỉ cao hứng một chút, biết lúc này không thích hợp lơ là, lập tức đi trợ giúp Tư Hàn. Bất quá, hiển nhiên đại ca lợi hại hơn hắn nhiều, lúc này trực tiếp ngưng tụ băng tinh nhốt lại Ám Hồn Thú phòng ngừa nó chạy trốn, sau đó lợi dụng Băng Diễm một lần lại một lần cắt đứt khói đen trên người nó. Khói đen dần nhỏ đi, khí tức Ám Hồn Thú cũng từ từ yếu dần.

Tư Lăng thấy hắn thành thạo điêu luyện như vậy, bèn đứng ở một bên âm thầm cảnh giác, chỉ lo trong góc tối còn ẩn giấu Ám Hồn Thú đến đánh lén.

Đối với việc Tư Lăng có thể nhanh chóng giết chết con Ám Hồn Thú kia như thế, Tư Hàn cũng hơi kinh ngạc. Tuy rằng hắn đang đối phó với con Ám Hồn Thú này, nhưng vẫn chú ý không ít tới Tư Lăng. Đến khi thấy Trọng Thiên ra tay, Tư Hàn mới chính thức nhìn thẳng vào con yêu thú không đáng chú ý này. Xem ra trên người Tư Lăng cũng có kỳ ngộ mà hắn không biết.

Đột nhiên, lớp băng nhốt Ám Hồn Thú xuất hiện vết rách, băng tinh như thủy tinh mỏng manh vỡ vụn thành từng mảnh. Hơi thở Ám Hồn Thú vốn suy yếu lập tức tăng mạnh, bỗng nhiên thoát khỏi băng tinh giam giữ, thân thể bỏ chạy về hướng sâu trong cung điện.

Tư Hàn thu hồi Băng Diễm, ra hiệu Tư Lăng đuổi theo. Hai người nhanh chóng đuổi theo Ám Hồn Thú bị thương.

Phong thuỷ luân phiên, giờ đã biến thành Ám Hồn Thú chạy trốn, bọn Tư Lăng đuổi theo ở phía sau.

Tư Lăng trong lòng hiểu rõ Tư Hàn là muốn để con  Ám Hồn Thú kia dẫn đường, như vậy rất nhanh sẽ có thể tìm tới sào huyệt của chúng nó, đến lúc đó thì có thể tìm tới Địa hỏa. Nghĩ đến Địa hỏa, Tư Lăng cũng nhớ tới khối Thiên Hỏa mình lấy được ở trong thiên cung, chờ có cơ hội phải giao cho đại ca mới được.

Ngươi đuổi ta chạy mấy canh giờ, cũng không biết chạy loạn ở mê cung bao nhiêu vòng, rốt cuộc đi tới một cung điện nào đó. Ám Hồn Thú trực tiếp hóa thành khói đen xuyên qua khe cửa lớn đi vào.

Cửa lớn bị đá văng, chờ khi Tư Lăng và Tư Hàn hai người đi vào, trong cung điện trống rỗng không còn bóng dáng Ám Hồn Thú nữa.

Tư Lăng quan sát cung điện này. Cung điện trống rỗng khiến người ta vừa nhìn liền thấy hết, cũng không có chỗ đặc biệt nào, cũng không có chỗ để trốn. Con Ám Hồn Thú kia không phải là độn thổ chứ?

Lúc hai người đang quan sát, Trọng Thiên đột nhiên vỗ xuống mặt Tư Lăng  gây chú ý. Sau đó nó nhảy đến bậc thang trên cùng của bình đài (bục) của cung điện, cào một vuốt vào vách tường bên trong. Trên mặt tường có một  bộ phù điêu[2] khắc hình một toà thành trì. Tư Lăng đến gần nhìn xuống, phát hiện thành trì trong phù điêu này có cấu tạo địa hình cực kỳ tương tự với   Địa Cung này. Hơn nữa trong nội thành còn có một vài người tí hon màu đen, xem lâu một chút, Tư Lăng phát hiện những người tí hon không có sự sống kia bỗng đột nhiên sống động, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn.

Tư Lăng nhanh chóng tập trung ý chí, không tiếp tục nhìn chằm chằm vào chúng nó nữa, tránh bị thu lấy tâm thần.

Tư Hàn đứng ở bên cạnh hắn, nhìn một chút, nói rằng: "Đây là thành trì của Ma tộc!"

Tư Lăng có loại tín nhiệm mù quáng với đại ca nhà mình. Lúc này nghe hắn nói như vậy, lập tức tin tưởng. Bất quá cảm thấy rất kỳ quái với chuyện phù điêu của thành trì Ma tộc lại xuất hiện ở trong động phủ tu sĩ Thượng Cổ. Xưa nay Nhân tu và Ma tộc không phải là không thể cùng tồn tại hay sao?

Không đoán ra nên Tư Lăng cũng không suy nghĩ nhiều, vì Trọng Thiên ra hiệu, Tư Lăng dùng linh lực công kích đầu quỷ ở giữa đại môn của thành trì trên phù điêu. Bất quá không có động tĩnh. Tư Hàn cũng thử, đồng dạng không có động tĩnh.

Trọng Thiên gấp đến độ trực tiếp nhảy lên đầu Tư Lăng cào tóc hắn, một bộ dáng bày tỏ Tư Lăng quả là đứa ngốc.

"Tư công tử, ý chủ nhân là bảo huynh dùng sức mạnh căn bản của mình để công kích nó." Ống loa Tiểu Yêu Liên hết sức có trách nhiện mà truyền âm  chỉ thị cho Tư Lăng.

Sức mạnh căn bản trong miệng Tiểu Hồng chính là hồn lực. Điều này cũng là sau khi Tư Lăng phát hiện sức mạnh trong thân thể Trọng Thiên là hồn lực, mới biết cách gọi này.

Tư Lăng buồn bực lôi Trọng Thiên xuống, động viên mà vỗ vỗ đầu của nó, bảo nó đừng nghịch, sau đó thay đổi hồn lực đến công kích.

Quả nhiên, ngay lúc hồn lực tấn công đầu quỷ này, cả mặt tường đều run rẩy, sau đó cửa lớn trên phù điêu mở ra. Trên mặt tường lộ ra một cái cửa lớn cao hai mét, phía sau cửa là một thông đạo (lối đi) sâu thăm thẳm.

Tư Hàn nhìn động tác của Tư Lăng, ánh mắt bình tĩnh không lay động. Lúc Tư Lăng cẩn thận mà liếc mắt nhìn hắn, rất nhanh liền đối diện với đôi mắt lạnh băng tựa bông tuyết. Ánh mắt vô thanh vô tức này làm hắn không khỏi có chút chột dạ, bất quá phản ứng này của đại ca lại làm cho hắn cảm giác được an lòng. Chí ít thì đại ca không có lộ ra bất kỳ tâm tình gì đối với thứ  "Hồn lực" này, lại càng không có ánh mắt tham lam như những tu sĩ biết tới hồn lực kia.

Chờ sau khi cửa mở ra, Tư Hàn bước vào trước, Tư Lăng cùng đi ở phía sau.

Sau khi hắn tiến vào, cửa lớn phù điêu chậm rãi đóng lại.

********* 

Sau đó không lâu, nam nhân mặc cẩm bào đen và tùy tùng của hắn cũng cùng bước tới chỗ cung điện này.

So với Tư Lăng cùng Tư Hàn là đuổi theo Ám Hồn Thú mà đến, trong tay cẩm bào nam tử này là có một tấm bản đồ rất chi tiết. Lộ tuyến trên bản đồ rõ ràng là chỗ Địa Cung này.

"Thiếu chủ, hình như đã có người đi vào rồi." Người tùy tùng kinh ngạc nhìn một vết cào trên phù điêu. Đây là dấu vết công kích để lại, bất quá có vẻ giống vết cào của yêu thú mà không giống như người làm.

Cẩm bào nam tử cũng nhìn thấy dấu vết này, nhất thời sắc mặt hơi trầm xuống, nói rằng: "Bất kể là ai đến trước, tuyệt đối không thể để cho bọn họ  lấy được Huyết Phách Châu!" Nam tử nói, dung mạo lộ ra thần sắc hung ác, mắt lộ sát khí.

Vị tùy tùng hiển nhiên là người tỉ mỉ cẩn thận, nhìn chằm chằm vết tích này  một chút, lại có chút không hiểu, nói rằng: "Thiếu chủ, không đúng. Muốn mở ra thông đạo vào Địa Cung phía dưới, cần có máu của Vương tộc Ma tộc mới có thể mở ra. Thuộc hạ tin rằng nhân tu tuyệt đối không cách nào làm được; hơn nữa trong Vương tộc chúng ta ngoại trừ thiếu chủ thì không còn người nào đến đại lục Thương Vũ cả."

Sau khi nghe xong, cẩm bào nam tử cũng suy nghĩ sâu sa, ánh mắt lấp loé, sau đó trầm giọng nói: "Bất kể là ai, nếu dám phá hoại kế hoạch của Ngô[3], giết không tha!"

Nói xong, cẩm bào nam tử thu hồi bản đồ, đứng ở trên bậc thang, quay về phía phù điêu trên tường, rót ma lực vào, sau đó bấm rách đầu ngón tay  bắn một giọt máu vào phù điêu.  Con thú trên cửa chính liền há miệng ra.

Cửa đá trên phù điêu lại một lần nữa mở ra.

--- ------ ------ ------ -------

[2]Phù điêu là hình thức sáng tác nghệ thuật bằng cách nổi hoặc khoét lõm trên mặt phẳng.

https://phudieudep.com.vn/khai-niem-phu-dieu-la-gi

[3]Xưng hô mang ý trịnh trọng cao quý hơn ''ta'' (????).

--- ------ ------ ---------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.