Trịnh Bằng Khinh nghe được tiếng đồ vật ngã bên cạnh, vừa quay đầu nhìn đã thấy cả người Đổng Minh Ân trôi nổi dưới đất, bi thương nhìn hắn. 
Trịnh Bằng Khinh khó hiểu hỏi: "Sao mày lại ngã?" 
Đổng Minh Ân đen mặt bò dậy hai tay nắm chặt, thấp giọng đáp: "Không cẩn thận." 
Lâm Khiển vừa tới, thấy Đổng Minh Ân và Lâu Tinh Quang cũng cũng ở đây liền cười chào hỏi: "Hai cậu cũng tới ăn sáng à?" 
Trịnh Bằng Khinh lập tức nói: "Hai người họ ăn xong rồi." 
Ngay sau đó điên cuồng ám chỉ: "Chúng mày bảo về mà? 
"Ừ." Lâu Tinh Quang vừa đáp lời vừa túm lấy Đổng Minh Ân: "Vậy tụi em về trước đây." 
Đổng Minh Ân không tình nguyện để cậu ta lôi đi, lưu luyến đến mức cứ đi một bước lại phải quay đầu lại nhìn thêm một lần. 
"Chúng ta cứ để đại ca ở đó à?" Đổng Minh Ân nói như sắp khóc đến nơi. 
"Mày không hiểu?" Giọng Lâu Tinh Quang nặng nề pha thêm chút bất đắc dĩ cùng không cam lòng: "Nãy đại ca cứ giục mình đi trước, chỉ sợ anh ấy không muốn chúng ta nhìn thấy anh ấy chật vật. Mày cứ đòi ở đấy khác gì tát vào mặt đại ca." 
Đổng Minh Ân dùng sức nắm chặt tay đến khi khớp tay đã trắng bệch, thầm chửi rủa: "Lâm Khiển sao nó dám tra tấn đại ca, mẹ nó ép đại ca....cầm cặp cho nó?" 
Trịnh Bằng Khinh là ông trùm lớp tám, đường đường chỉ huy cả một lớp, sao lại có thể ăn nói khép nép trước mặt Lâm Khiển, lại còn bị bắt cầm cặp sách để nhục nhã? 
Đổng Minh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ngay-ngay-ket-hon-voi-ke-thu/217683/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.