Miệng thì nói phải ngăn cản phòng tuyến đầu tiên tức là viên đạn bọc đường của kẻ thù mà cuối cùng lại ăn no tới mức ợ liên tục.
Hứa Dao xấu hổ cúi đầu.
Trịnh Bằng Khinh dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh bỉ sâu sắc của mình đến Hứa Dao, dùng tay kéo Lâm Khiển: "Mình ra cổng trường ăn sáng đi."
Lâm Khiển nhìn nửa cái bánh bao cắn dở cùng túi sữa đậu nành đã thấy đáy, cạn lời gật đầu: "Đi thôi."
Hứa Dao khẩn trương bám đuôi: "Cho tao theo cùng với."
Trịnh Bằng Khinh khoanh tay trước ngực nhìn cậu ta: "Mày chưa ăn no à?"
Hứa Dao: "Không tao... Ợ ~"
Hứa Dao khóc không ra nước mắt che miệng mình lại: "Tao không có mà... Ợ ~"
"Á ——" Hứa Dao tự sa ngã dậm chân: "Không đi nữa! Ợ ~ "
Dứt lời còn ợ liên tục khiến cậu ta khá xấu hổ, quay người chạy như bay.
Nhìn theo bóng lưng chạy xa dần của Hứa Dao, khóe miệng Trịnh Bằng Khinh nhếch lên sung sướng, cuối cùng cũng tiễn được cái bóng đèn để tận hưởng thế giới hai người cùng bạn trai, đồng thời ăn một bữa sáng ngây ngô tràn ngập không khí thanh xuân vườn trường.
Đây mới là hồi ức tuyệt đẹp sau này bọn họ nên nhớ về!
Lâm Khiển không hề hay biết trong đầu Trịnh Bằng Khinh đã soạn xong sẵn kịch bản, cậu đưa cặp sách của mình cho hắn đeo hộ, nói: "Em đi toilet, anh ra đấy trước đi."
Trịnh Bằng Khinh thuần thục nhận lấy, cười tủm tỉm sung sướng: "Ok."
Lâm Khiển nhìn bạn trai cười sắp lộ cả hàm răng, hiểu rõ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-ngay-ngay-ket-hon-voi-ke-thu/217682/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.