- Bạn học kia, em lại đây!
Giang Thành mệnh lệnh cho Sở Duyệt, Sở Duyệt nhịn không được mà lui một bước, cô có thể làm như không nghe thấy không? Mắt thấy mặt Giang Thành càng ngày càng đen, Sở Duyệt vội chạy chạy một mạch qua.
Huấn luyện viên Giang, chuyện gì cũng từ từ, đừng xúc động a!
Giang Thành một phen kéo tay Sở Duyệt, chìa vết thương trên tay cô ra cho bạn học khác xem, trước mặt mọi người nói:
- Nhìn xem người ta là một nữ sinh, giết tang thi đến mức tay rách da, cổ họng còn chưa từng kêu một tiếng? Người ta có yêu cầu đi lên trên lầu hay không? Các ngươi một đám nam tử hán đại trượng phu, còn không bằng một cô gái nhỏ, có mất mặt không!
A lặc?
Sở Duyệt bị khen, làm mặt già đỏ lên.
Huấn luyện viên, không cần khen cô như vậy nha, cô có ngoại quải (phần phụ trợ) nha.
Kỳ thật đời trước cô còn túng hơn bọn họ bây giờ nhiều. Những nam sinh đang ầm ĩ trong nhà ăn đều cúi đầu, không nói.
Có mấy nữ sinh gan lớn cũng đánh lên chút tinh thần, tuy huấn luyện viên không khen bọn họ, nhưng cũng không mắng bọn họ.
Thấy mọi người không náo loạn, Giang Thành lại lộn trở về sau bếp kiểm kê đồ vật.
Hiện tại không rõ tình huống bên ngoài, cũng không biết hiện tượng này là chỉ phát sinh ở trường học, hay là trong toàn bộ khu thậm chí toàn bộ thành phố đều có, nhưng nhìn từ internet gián đoạn, tình huống có lẽ không lạc quan.
Trước khi liên lạc được với bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-mat-the-ngan-dam-duong-ve/4392085/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.