Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mật Nhii
Hàn Tử Thiên xem xét tình hình xung quanh, buông súng xuống ôm eo Đinh Hương nhảy lên nóc xe gần đó, “Hương Hương, chúng ta trước đi tiêu diệt nó.”
“Ân.” Đinh Hương đáp ứng.
Bên cạnh con chuột biến dị to xác kia không có quá nhiều chuột vây quanh bảo vệ xem ra nó khá tự tin, hắn liền nhanh chóng mang theo Đinh Hương đánh về phía nó.
“Rống.” Chuột biến dị nhìn hai nhân loại nhỏ bé đang tiến về phía mình tức giận. Hàn Tử Thiên nắm chặt đao trong tay khi chuột biến dị đánh tới, hắn linh hoạt tránh đi vung đao chém qua, Đinh Hương cũng không rảnh rỗi trong lúc Hàn Tử Thiên đối phó với thủ lĩnh đám chuột, cô cũng ở phía sau đánh chuột biến dị không cho chúng tiếp cận làm Hàn Tử Thiên phân tâm.
Chuột biến dị bị một dao của Hàn Tử Thiên chém bị thương, rống giận quẹt móng vuốt sắc bén. Hàn Tử Thiên lắc mình nhảy lên lưng chuột biến dị hung hăng đâm xuống lại không nghĩ đến bộ lông của nó vô cùng cứng cáp, “Rắc…” một tiếng dao găm trong tay cứ như vậy liền gãy. Chuột biến dị bị chọc tức gai nhọn trên lưng rào rào dựng đứng, điên cuồng tấn công Hàn Tử Thiên, hắn không ngừng né tránh chuột biến dị điên cuồng tấn công thi thoảng công kích lôi điện qua. Chuột biến dị như mất lý trí không ngừng tấn công Hàn Tử Thiên khiến thể lực không ngừng tiêu hao, Hàn Tử Thiên cũng nhìn ra điểm này vừa tránh vừa tìm cơ hội hạ thủ.
Đinh Hương giải quyết xong một đợt chuột biến dị quay đầu nhìn thấy tình thế giằng co này, hiện tại dị năng trong cơ thể cô đã sắp cạn kiệt hết, Đinh Hương cắn răng đóng băng mắt đất dưới chân con chuột to xác kia, chuột biến dị đang điên cuồng tấn công Hàn Tử Thiên không nghĩ đến đất dưới chân mình bị đóng băng trong lúc vô tình chật vật ngã xuống không thể đứng dậy được, Hàn Tử Thiên cũng không để uổng phí dị năng Đinh Hương phóng ra nắm chặt cơ hội, hung hăng cắm thẳng thanh đoản đao khác vào đầu chuột biến dị. Phía dưới “Chi…” một tiếng thét thảm thiết, thân thể chuột biến dị lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Hàn Tử Thiên tuy rằng đã có chút mệt thế nhưng không có nghỉ ngơi nhanh chóng đào tinh hạch trong đầu chuột biến dị, phát hiện tinh hạch thế nhưng còn lớn hơn tinh hạch anh thấy tại bệnh viện xem ra chuột biến dị này đã cấp hai, sau đó quay đầu lại giúp Đinh Hương bên cạnh.
Đám chuột biến dị mất đi sự chỉ huy tuy rằng số lượng không tăng thêm nhưng thấy người vẫn điên cuồng tấn công.
Trải qua hơn một giờ chiến đấu, mọi người sức lực đã cạn, dị năng cũng sắp khô kiệt, cơ bắp đau mỏi dại ra nhưng không ai nói gì đều cố gắng hơn sức kiên trì.
Cố gắng thêm nửa giờ nữa cuối cùng cũng tiêu diệt hết số chuột biến dị còn lại. Đinh Hương thở phào nhẹ nhõm vô lực ngã xuống, Hàn Tử Thiên nhanh tay đỡ lấy cô thấy cô mệt mỏi như vậy không khỏi đau lòng “Minh Viễn, Việt Bân hai cậu dọn dẹp nốt đi.”, “Ân, lão đại.” Hàn Tử Thiên dặn dò xong bế bổng Đinh Hương lên vào trong nghỉ ngơi.
Nhược Vũ được cả nhóm Lâm Hạo bảo hộ sau lưng không hề có chút chật vật hay mất sức lực nào, thấy Hàn Tử Thiên ôm Đinh Hương đi mất ánh mắt ả không khỏi hiện lên sự ghen ghét, hết Nhược Khả giờ lại đến Đinh Hương đều cái thứ đàn bà lẳng lơ dám cướp nam nhân của ả.
Bên này sau khi Hàn Tử Thiên ôm Đinh Hương về phòng, cô nhanh chóng xuất ra hai chén nước suối đưa cho Hàn Tử Thiên một chén. Hàn Tử Thiên không nói gì nhận lấy khi hai người uống vào đều cảm thấy dị năng khô kiệt trong người dần khôi phục lại. Thật ra Đinh Hương cũng muốn cho mọi người uống chung nhưng lại sợ lòng người khó đoán nên đến giờ cô vẫn không dám mà Tử Thiên cũng không cho cô để lộ, người biết bí mật của cô cũng chỉ có Tử Thiên anh.
Hàn Tử Thiên nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó bắt đầu hấp thu tinh hạch của chuột biến dị vừa thu được không nghĩ đến chuột biến dị đã cấp hai lại không có dị năng gì, vậy cũng tốt tiện nghi cho hắn. Hàn Tử Thiên hấp thu hơn mười phút thì mở mắt, hắn còn tưởng hấp thụ tinh hạch cấp hai này có thể giúp mình tiến thẳng lên cấp hai không nghĩ đến chỉ có thể dừng ở cấp một đỉnh phong.
Hàn Tử Thiên nhìn qua bên cạnh phát hiện Đinh Hương đã cuộn mình lại ngủ từ sớm, xem ra đêm nay có đã mất quá nhiều sức lực rồi dù đã uống nước suối vẫn không chống đỡ được, hắn tiến gần đến hôn nhẹ, ôm Đinh Hương vào lòng ngủ.
Vài ngày kế tiếp Nhược Vũ luôn muốn tiếp cận Hàn Tử Thiên đều bị hắn như biết trước mà ngăn cản từ xa, Hàn Tử Thiên vô cùng chán ghét ả đàn bà muốn tiếp cận mình kia không bằng một góc của bảo bối nhà mình còn cứ thích xuất hiện trước mặt hắn, bảo bối mà chủ động một chút thì tốt rồi Hàn Tử Thiên tiếc nuối nghĩ.
Những ngày này đoạn đường đi trừ bỏ việc có một nữ nhân điên điên khùng khùng, tang thi khùng khùng điên điên ra thì cũng khá thuận lợi.
…………..
Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện.
Xin lỗi mn hôm nay ra chương muộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.