“ Ấy , Tiểu Ngụy cậu có thấy cái gì vừa rồi chạy vèo qua không ? ”
“ Ông Vương à , có phải mắt của ông không tốt rồi phải không , đã nói là ông nên đến bệnh viện kiểm tra rồi , không nên tiếc chút tiền đó ! Nếu như để bệnh kéo dài thành nghiêm trọng thì đến lúc đó còn phải mất nhiều hơn nữa ……”
“ Đi đi , đồ miệng quạ ! Ông cậu ấy 、mắt tôi còn tốt lắm ! Cậu …… thật không nhìn thấy cái gì sao ? ”
Tiểu Ngụy liền lắc đầu , kiên quyết trả lời , “ Không thấy .”
“ Tôi thấy rõ ràng có một cái bóng mà …… chẳng lẽ tôi thật sự già rồi nên hoa mắt ? Không có khả năng a ……”
“ Ông à , cháu trai của ông nhoài người ở cửa sổ gọi ông về nhà ăn cơm này .”
“ Hả ? Ồ …… vậy tôi đi trước đây , cậu ở đây trông coi cẩn thận , không được phép ngủ gật ! Nếu để đội trưởng bắt gặp lần nữa tôi mặc kệ cậu đó nhóc con !”
“ Vâng lệnh !”
Dạ Cô Tinh tiếp tục đi về hướng tòa nhà số 23 của tiểu khu , trên đường đi linh hoạt né tránh các camera giám sát , như thể đi vào nơi không một bóng người .
Nơi này cô đã ở suốt 7 năm , tin rằng không ai quen thuộc hơn so với cô , thậm chí mỗi một vị trí camera trong tiểu khu cô đều thuộc lòng .
Mấy cái rẽ người linh hoạt , không đến một lúc , căn số 23 sừng sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lam-anh-hau-mang-thai-cua-gioi-giai-tri/1146332/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.