Hai người nói chuyện có chút hạ thấp giọng nên nội dung không có người nào nghe được, khi sắc trời đã dần dần trở nên tối đen. Mục Diễm mới hôn hôn trán Trầm Cẩn Huyên, mới hồi cung.
Ngược lại hắn rất muốn ở lại với Trầm Cẩn Huyên, nhưng chỉ cần một ngày không rời kinh, những tấu chương trong triệu hắn phải tiếp tục phê duyệt, một ngày cũng không thể nghỉ, bằng không sẽ mệt càng ngày càng nhiều.
Trước khi đi, Mục Diễm quay lại phân phó Viêm Thành vài câu, lệnh cho hắn phải bảo vệ tốt mọi người trong ngôi nhà này, nếu có người nào bị một chút thương tích, Mục Diễm nhất định sẽ không tha.
Sau khi Mục Diễm đi, trong phòng liền trở nơi yên tĩnh, Trầm Cẩn Huyên suýt nữa thì lại ngủ quên chợt cửa phòng lại bị người đẩy ra, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn sang, nguyên lai là mẫu thân của nàng.
"Đệ đệ của con tỉnh rồi, mới uống thuốc ăn một chút cháo, hiện tại đang ngủ.”
Đoan vương phi đi tới ngồi xuống bên giường, nhìn Trầm Cẩn Huyên đang nằm trên giường mở to mắt không ngủ, đưa ta kéo chăn đã trượt tới hông nàng, đắp lại trên vai Trầm Cẩn Huyên, động tác cực kì cẩn thận, rất sợ chạm vào vết thương của nàng: "Ta ghé thăm con một chút, sao còn chưa chịu ngủ?"
Trầm Cẩn Huyên cười đến khóe môi giương lên, nói với bà: "Con đang đợi mẫu thân đến thăm con đây." Bỗng nhiên nghĩ đến cả ngày không thấy phụ thân, liền hỏi: "Phụ thân đâu ạ?"
Đoan vương phi thấy con gái bà cười, cũng không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564152/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.