Tại sao gọi như thếmà người vẫn bất tỉnh, Đoan vương phi sớm đã phát hoảng, nhìn hai đôimày thanh tú của nữ nhi nhăn lại một chỗ, trên trán cũng bắt đầu chảy mồ hôi ròng ròng, hô hấp dần dần yếu ớt, bà lại gọi vài tiếng, nhưng không thấy Trầm Cẩn Huyên mở mắt, quay đầu muốn gọi người đi mới đại phu, mới phát hiện trong phòng vốn Mục Diễm đứng ở bên cạnh bà, chẳng biết lúcnào khi bà để chén thuốc lên giường đã không thấy.
Đoan vương phi há mồm muốn phát ra tiếng, liền nghe được bên tai truyền đến vài tiếng lầm bẩm suy yếu.
Bà nhanh chóng khom lưng ghé lỗ tai qua tỉ mỉ lắng nghe, chợt nghe chính miệng con gái gọi một tiếng Mục Diễm.
Nước mắt Đoan vương phi chảy xuống, Dương ngự y kia không phải nói nữ nhikhông có chuyện gì sao, thế nào, thế nào bây giờ nhìn lại nhưmuốn....Muốn đi đây?
Bà lảo đảo đứng lên, ra ngoài muốn đi tìmMục Diễm, nhưng mà vừa mới đi năm bước xa, cửa liền bị lực mạnh đẩy ra,Mục Diễm người bà muốn tìm vội vàng đi tới, há mồm liền hỏi: "Nàng tỉnhchưa?"
Lắc đầu, Đoan vương phi mím môi môi rơi lệ: "Ngươi mau tới nhìn xem nàng, con bé đang gọi ngươi."
Trong lòng Mục Diễm căng thẳng, đỡ Đoan vương phi về bên giường, liền nhàotới trước người Trầm Cẩn Huyên, quả nhiên chợt nghe tiếng nàng vô ý thức nói mê,
"Ta ở đây, ta ở nơi này, Huyên nhi."
Nàng kêu từng tiếng, hắn một câu đáp lại.
Trong bóng tối, có người hỏi Trầm Cẩn Huyên: "Ngươi tại sao lại trở về?"
Trước đây người này sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564151/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.