Trầm Cẩn Huyên giơlên mí mắt nhìn hắn, trong cặp mắt thâm thúy kia không biết đang suynghĩ cái gì, nàng câu môi khẽ mỉm cười nghiêng nước nghiêng thành: "Bệhạ, nô tì cũng không muộn!"
" Được rồi, lại đây ngồi bên trẫm." Tay phải Mục Diễm khoát lên trước bàn yến, cười yếu ớt nhìn nàng.
Một bên tiểu thái giám nghe vậy nhanh chóng cầm ghế đi tới đặt chỉnh tề, sau đó lùi về vị trí lúc trước.
Trong điện, những người tham gia yến tiệc đều nhìn thấy hai người nói chuyệntuy trong thời gian ngắn như lại vô cùng thân thiết, trong lòng bọn họkhông ngừng cảm thán: Quả nhiên lời đồn không phải là giả, Huyên quý tần này đúng là được thịnh sủng của hoàng đế a.
Chúng phi tần từ lúc nàng vào điện đã cảm thấy trong lòng buồn bã, hiện tại nghe hoàng đếnói muốn nàng ngồi bên cạnh, bàn tay càng ra sức vặn khăn, trong lòngmột trận đố kị, ghen tua đồng loạt bốc lên.
Trầm Cẩn Huyên nhìn cũng không nhìn người bên ngoài, chỉ bước lên bậc thang đi lên.
Nàng trong tiếng nhạc đàn trúc phe phẩy làn váy khóe môi xinh đẹp hướng vềphía hắn đi tới, vành mắt đào hoa nhiễm một tần hồng nhạt, ánh mắt lưuđộng như nước mùa xuân, cướp lấy lòng người.
Hình ảnh này, làm Mục Diễm động tâm không thôi.
Hắn không để ý người khác sẽ nghĩ như thế nào, chỉ tùy theo tâm của mình giơ tay lên, nghênh đón nàng lại đây.
Trầm Cẩn Huyên không để ý đến ánh mắt châm chọc sau lưng mình, chỉ là đembàn tay trắng nõn mềm mại không xương đặt vào bàn tay đang hướng về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564141/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.