Trầm Cẩn Huyên hoàntoàn bị lời nói của mình làm cho nhập tâm, nàng rơi vào tự trách thấuxương, tưởng niệm trong lòng khó mà kiềm chế, nàng đem đầu vùi vào eocủa Mục Diễm khóc không có điểm dừng.
Mục Diễm nhíu mày, trênngười nàng dần dần truyền ra khí tức bi thương tự trách, đồng thời càngngày càng đậm, đối với lời nói của nàng, hắn vốn không tin, lý do nhưvậy không khỏi quá mức gượng ép, nhưng là nàng lại khóc rất thê thảm,phảng phất, phản phất như là nàng đã mất đi người nhà của mình vậy,tiếng thấp nghẹn ngào truyền vào lỗ tai hắn, khiến trái tim hắn khôngkhỏi co lại, nhẹ đau một chút.
"Ngoan, đừng khóc, trẫm. . . Đáp ứng nàng."
Nàng vẫn khóc, giống như không nghe được lời hắn nói, Mục Diễm nghe tiếngkhóc của nàng, nhìn nàng vừa kéo lui thân thể, có chút bận tâm.
Thân thể nàng nhỏ như vậy, hiện tại vùi trong ngực hắn khóc không thở được, hắn thật là lo lắng.
Mục Diễm đem hai tay vòng qua nách nàng, hơi dùng sức, liền đem bé con đang khóc xách lên, để cho nàng ngồi trên đùi mình, lúc này mới ôn nhu tiếptục dỗ nàng: "Huyên nhi, nghe lời, đừng khóc."
Cảm giác hôn mêthình lình đêm Trầm Cẩn Huyên dọa giật mình, bản nay đưa tay bám vào vai Mục Diễm, trong mắt nàng còn có những giọt lệ trong suốt, nàng chớp mắt nhẹ giọng gọi:" Bệ hạ..."
Mắt đầy nước mắt đáng thương nhìn hắn, cặp mắt hoa đào trời sinh mang theo một chút men say, bị nước gột rữasáng sủa không ngớt, phản phất thuần túy giống như một viên hắc bảothạch, thẳng làm cho hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-lai-lam-sung-phi/564131/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.