Thiên Ninh nhìn vẻ mặt của chàng không nỡ từ chối, dù gì cũng đã thử mở lòng thôi thì coi như là bước đầu tiên vậy, nàng nhẹ nhàng nói:
"Cũng được, tuy nhiên sau khi phụ mẫu hai người đi chàng nhất định phải ngủ riêng đó ".
Minh Viễn vui vẻ nói:
"Nàng yên tâm ta đã nhớ rồi mà ".
Vừa lúc này a hoàn cũng đã mang đồ lên, mùi thức ăn thơm ngào ngạt khiến hai người đều đói bụng.
Thế là đêm động phòng hoa chúc của hai người trôi qua như vậy, tuy nhiên như thế cũng đã là quá tốt hơn sự tưởng tượng của chàng rồi.
Sáng hôm sau hai người ngủ dậy khá muộn, lúc A Cẩm gọi cửa Thiên Ninh mới giật mình tỉnh dậy thì thấy Minh Viễn đang nằm bên cạnh.
Tay chàng vòng qua eo của nàng, khuôn mặt lúc ngủ thật hiền hòa kết hợp với dung mạo tuấn tú bất giác nàng có chút ngượng ngập.
Nhưng nhìn thấy thời gian đã muộn rồi, tại tối hôm qua có một người khác giới nằm bên cạnh khiến cho nàng trằn trọc mãi không ngủ nổi, tận gần sáng mới chợp mắt được một chút.
Nàng quay qua lay người Minh Viễn và gọi, chàng giật mình tỉnh dậy giọng ngái ngủ nói:
"Trời vòn sớm mà nàng ngủ đi một chút nữa, hôm qua mãi ta mới ngủ được ".
Thiên Ninh liền nói:
"Không được, đến giờ dậy rồi hôm nay là ngày đầu thiếp nhập phủ phải đi thỉnh an phụ mẫu nên không thể đến muộn được, chàng dậy đi ".
Minh Viễn ngồi dậy, thiếu nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-kieu-thien-ninh/3458220/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.