Tâm trạng của Lục Minh Viễn lúc này vô cùng lo âu và hồi hộp. Tuy biết nàng vẫn chưa có tình cảm với mình nhưng chàng vẫn hi vọng.
Hi vọng thời gian sẽ làm cho tâm ý của nàng thay đổi, phụ thân chẳng phải là minh chứng hay sao chứ.
Lúc đầu mẫu thân cũng có thèm để ý đến phụ thân đâu, nhưng lâu dần tình yêu chân thành của phụ thân đã đả động đến mẫu thân.
Phụ thân không cần ngôi vị đế vương lạnh lẽo kia mà cùng mẫu thân đi ngao du sơn thủy sống một cuộc sống riêng của hai người, danh vọng và địa vị không thể so sánh với mẫu thân.
Cũng chính vì lẽ đó nên chàng càng có động lực hơn, tin rằng một ngày nàng cũng hiểu được tình cảm của mình.
Chàng mang tâm trang vui mừng phấn khởi để đến hành cung, lúc này hai bên đường dân chúng đã xếp hàng thành hai bên để xem.
Lúc tân nương tử bước ra một cảm giác hồi hộp khiến một người kiên định như chàng cũng thoáng lạc nhịp.
Chàng đi đến cầm lấy tay của nàng và dắt tay nàng đi, tuy nhiên cảm giác này cũng không phải chỉ mình chàng mới có mà Thiên Ninh cũng có cảm giác tương tự như thế.
Khi nàng còn là đại tiểu thư của Kiều gia tuy là có hôn ước với thái tử nhưng hai người lại chưa có cử chỉ thân mật bao giờ.
Nhưng nàng lại tâm tâm niệm niệm gả cho hắn, được làm thê tử của hắn, hắn cũng lo lắng quan tâm cho mình nên đó nàng mới vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-kieu-thien-ninh/3457483/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.