Thời gian mấy ngày tiếp theo Kiều Thiên Ninh chỉ ở trong Vị Ương cung của mình mà chẳng ai đoái hoái đến, đúng thật là thời thế thay đổi mà.
Trong hoàng cung này người chết đi là người chịu thiệt thòi, người ở lại vẫn phải sống tiếp đó đã là quy luật vốn có rồi, có lẽ sau một lần chết đi bây giờ nàng mới thấu hiểu được sâu sắc hơn.
Nhiều đêm nàng bị cơn ác mộng làm cho tỉnh dậy, nàng nhìn thấy nụ cười ngạo nghễ của thứ muội và thái tử, nhìn thấy những oan hồn đã chết của Kiều gia nó làm tim của nàng như thắt lại.
Lúc nàng trong thời gian chữa bệnh, người được gọi là phụ hoàng kia không thèm đếm xỉa đến nữ nhi là nàng, ông ta chỉ truyền khâu dụ đến nói rằng :
"Thân là công chúa hoàng thất, sứ mệnh phải gánh trên vai không có quyền được phản kháng nếu không thì dù có chết cũng xứng đáng ".
Kiều Thiên Ninh thầm cảm thấy nực cười, đó chỉ là cái cớ cho những kẻ hèn yếu. Cả đất nước to lớn này lại phải mang nữ nhi thân sinh của mình đi để làm món hàng cho người ta chọn lựa.
Đó là sự sỉ nhục cho một giang sơn chứ làm gì phải là sứ mệnh, nàng cảm thấy khinh thường và thương cảm cho số phận của công chúa ấy.
Vì quá lụy tình cảm mà dẫn đến hương tiêu ngọc vẫn nhưng lại chẳng được sự thương xót và đồng cảm đối với người gọi là ruột thịt kia.
Nhưng nàng không phải là nàng ấy, nàng còn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-kieu-thien-ninh/3450373/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.