Sáng hôm sau, khi thức dậy Hạ Mộng cảm thấy đau nhức khắp người. Cô vừa nghĩ vừa mặc quần áo, cũng may là anh cô đi cùng, chứ nếu không mẹ cô mà đi cùng hôm sau bà ấy ngã bệnh mất. Lúc Hạ Tiêu đến gõ cửa, Hạ Mộng thấy hắn cũng không khá hơn cô là bao, thậm chí giọng nói giọng còn có chút khàn khàn. Sau khi bọn vệ sinh cá nhân xong, hai người liền đi hỏi thăm nơi phát điện báo và địa chỉ trường đại học từ nhân viên nhà khách. Biết được ngôi trường đó cách nơi này hơn chục cây số, lại dễ tìm, hai cũng không lo lắng nữa, vậy thì hôm nay quyết định sẽ gửi một bức điện báo bình an về nhà, sau đó sẽ đi dạo một vòng, đợi sáng mai đến thẳng trường học.. Hạ Mộng và Hạ Tiêu đi ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành tại cửa hàng ăn sáng gần đó. Ở đây còn có những món ăn đặc trưng của vùng như gan xào, phá lấu, xá xíu, hai người đợi dạ dày tiêu hóa chút rồi sẽ đi nếm thử mấy món đó. Sau khi ăn xong, Hạ Tiêu và Hạ Mộng đi toàn nhà điện báo. Hạ Mộng nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, cửa ra vào và cửa sổ đều là khung gỗ màu đỏ sẫm, cánh cửa trượt bằng gỗ rất lớn, nhìn tổng thể rất đơn giản nhưng lại mang theo vẻ cổ kính, cô không khỏi cảm thán, nhớ lại những gì anh cả từng nói. - Anh hai, tòa nhà điện báo này có thể coi là một trong mười tòa nhà hàng đầu thủ đô, anh còn nhớ anh cả đã nói gì không? Trên đó có thể là dùng gỗ từ khu rừng quê chúng ta. Hạ Tiêu cười gật đầu: - Đương nhiên nhớ, anh cả có nói trong dịp năm mới, cũng đã nói câu này mấy lần... Trong nháy mắt hai người có chút cảm tự hào, ngẩng cao đầu bước vào. Điện báo là đếm ký tự thu phí, hiện tại mười điểm một xu, địa chỉ, tên họ cũng đều tính số lượng từ. - Cô bé, một chữ được tính thành năm điểm! Có thể mua ba cây bút chì và hai cục tẩy viết! Để tiết kiệm tiền, để tiết kiệm tiền Hạ Mộng chỉ muốn gửi điện báo đến để mẹ yên tâm hai người đã đến nơi an toàn. Thật ra, nếu không phải vì sợ anh hai cô xót tiền, thì cô cũng muốn viết nhiều hơn vài câu. Hạ Tiêu luôn luôn chiều theo em gái, liền thoải mái đồng ý với cô. Khi bước ra khỏi tòa nhà điện báo, bên khóe môi Hạ Mộng vẫn luôn có nụ cười, đây là lần đầu tiên cô gửi một bức điện báo, việc này thật sự rất thú vị. Hạ Tiêu cũng cảm thấy buồn cười, hai anh em nhìn nhau cười. Cách đó không xa là Quảng trường Thiên An Môn và Tử Cấm Thành, họ liền đi bộ tới. Khi đến quảng trường Thiên An Môn, khi thấy có người chụp ảnh, cả hai thật vui vẻ đi tới. Người chụp ảnh nói một bức ảnh giá bảy xu, Hạ tiêu lại cảm thấy quá đắt. - Em gái, bảy xu có thể mua được một hộp xà phòng hóa học hoặc một miếng thịt cừu rồi. Hạ Mộng cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, liền thuyết phục: - Anh hai, sao có thể giống nhau được, khó lắm mới có dịp đi thủ đô, chúng ta không nên tiết kiệm chút tiền ấy. Hạ Tiêu bị Hạ Mộng thuyết phục, cũng đồng ý chụp ba tấm ảnh, một tấm hai người và hai ảnh đơn. Trong lúc chờ đợi, Hạ Tiêu sửa sang lại quần áo cùng tóc một chút, khẩn trương hỏi: - Em gái, anh thế nào? - Tốt lắm, anh hai của em rất có mị lực. Hạ Mộng cũng loay hoay chỉnh sửa tóc tai, tóc mái và quần áo, cô muốn chụp được một tấm ảnh tốt nhất. Đến lượt hai người, người chụp ảnh cũng khen họ xinh đẹp, chẳng khác gì diễn viên điện ảnh, khiến Hạ Mộng cười càng vui vẻ. Hạ Tiêu cũng thả lỏng hơn chút. Vì cả hai dự định phải ở lại thủ đô một thời gian nên họ không chọn cách gửi ảnh về nhà mà đến quán chụp ảnh lấy. Hạ Tiêu vừa rồi chụp ảnh cứ cứng đờ, hắn đang nghĩ không biết sau lấy ảnh ra sẽ ra sao, lại có chút chờ mong, vui vẻ cùng Hạ Mộng nói chuyện này. Hạ Mộng buồn cười, nghĩ về sau nếu có cơ hội, cô cũng muốn mua một cái máy ảnh, để cho hắn chụp đủ. Điểm dừng chân tiếp theo là Tử Cấm Thành. Hạ Mộng thực sự không ngờ rằng vé bây giờ chỉ có giá là một xu. Sau khi hai người mua vé và đi vào, Hạ Mộng một lần nữa cảm thấy sự khác biệt giữa hai thời đại. Tử Cấm Thành hiện tại nhìn hoang vắng, yên tĩnh, không giống như ở tương lai, mỗi ngày có tới hàng nghìn lượt du khách tham quan. Dọc đường, khách du lịch rất ít, chủ yếu là gặp các nhân viên và công nhân sửa chữa đi lại giữa các tòa nhà. Hạ Mộng và Hạ Tiêu vô cùng ngạc nhiên trước cung điện nguy nga. Cả hai dừng lại, tình cờ gặp một người đàn ông trẻ tuổi đang chụp ảnh gần đó, người này chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, làn da trắng. Hạ Tiêu nhìn máy ảnh trong tay người kia cũng ghen tị, nhìn không rời mắt. Hạ Mộng cũng tò mò nhìn sang. Máy ảnh lúc này không hề rẻ, thường là của nhà báo hoặc nhà nước, nếu mua vì sở thích thì chi phí rất cao, cuộn phim cũng rất đắt. Có lẽ là do ánh mắt của hai anh em quá mức nóng rực, người này liền phát hiện, chụp xong một bức ảnh liền quay qua phía hai anh em đi tới. Sau đó anh ta hơi nheo mắt, nhìn hai người Hạ Mộng một lượt - Xin chào. Hạ Mộng và Hạ Tiêu cũng lịch sự chào hỏi. - Hai người nhìn thật đẹp, có thể để tôi chụp ảnh hai người một vài bức không? Hạ Mộng và Hạ Tiêu liếc nhau, cả hai đều cảm thấy đề nghị này có chút bất ngờ. Thấy hai người không đồng ý ngay, người này tươi cười giải thích: - Tôi thực sự rất thích chụp ảnh, muốn dùng máy ảnh để ghi lại mọi thay đổi của thời đại cùng con người, nếu hai người đồng ý có thể lưu lại địa chỉ, tôi đem ảnh chụp rửa ra và gửi qua bưu điện cho hai người một phần lưu làm kỷ niệm. Hạ Tiêu hơi nao nao, hai người vừa chụp ba tấm ảnh tốn hai đồng, bây giờ có người chụp ảnh miễn phí, còn là ở Tử Cấm Thành nên có chút chờ mong. Nhưng hắn vẫn muốn hỏi ý kiến em gái. Hạ Mộng thấy rằng anh hai muốn cô quyết định. Cô nghĩ rằng những bức ảnh kiểu phản ánh hiện thực cuộc sống của thời đại như thế này rất tốt, sẽ là tư liệu quý giá trong tương lai. Khi ở tỉnh lỵ, cô đã có ý tưởng này, nhưng cô không có máy ảnh. Hơn nữa nhìn người này ánh mắt sáng ngời, có lẽ cũng không phải loại người có ý đồ xấu. - Được rồi, chúng tôi đồng ý. Nhưng, tôi muốn hỏi bao lâu thì bức ảnh này sẽ được rửa xong? Bởi vì chúng tôi từ nơi khác đến, sắp tới chúng tôi phải đi rồi. - Trong vòng một tuần tôi có thể rửa xong, cô từ nơi khác đến sao, cô có tiện để lại địa chỉ nơi cô đang ở không?Tôi sẽ gửi cho cô. - Được, chúng tôi ở nhà khách xxx 202. Hạ Tiêu nói số phòng của mình. - Được. Tên tôi là Lãnh Dịch Minh, tôi còn chưa biết hai người tên gì. - Tôi tên là Hạ Tiêu, em gái tôi là Hạ Mộng. Lãnh Dịch Minh nhẹ nhàng đọc lại cái tên Hạ Mộng một lần: - Đây thực sự là một cái tên hay. Tôi nhớ một diễn viên có nghệ danh cũng được gọi là... Tất nhiên Hạ Mộng cũng biết nam diễn viên có vẻ ngoài quyến rũ này, nhưng khi ba mẹ cô đặt tên cho cô, thì người này vẫn chưa ra mắt đâu. Tuy rằng chỉ là trò chuyện vài câu nhưng cũng để lại ấn tượng không tồi, sau đó họ chụp năm sáu bức ảnh rồi rời đi. Dù chỉ là một cuộc trò chuyện ngắn ngủi nhưng giữa họ đã có những ấn tượng tốt về nhau. Đặc biệt là Lãnh Dịch Minh, hắn không biết tại sao, nhưng hắn có cảm giác không thể giải thích được, giống như thể họ đã biết nhau từ trước. Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, hắn lặng lẽ nhìn hai anh em bước đi và chụp một bức ảnh khác của họ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]