“Ầm” một tiếng, gạt tàn bằng thủy tinh trực tiếp rơi xuống đất vỡ tan.
Mấy người bị dọa, Tần Văn Văn càng sợ hãi, che miệng không dám phát ra âm thanh nào, không dám tin nhìn về phía cậu cô ta. Nếu không né được, chiếc gạt tàn chắc chắn sẽ đập vào đầu cô ta.
Trần Quốc Thắng sắc mặt dữ tợn nhìn Tần Văn Văn mắng:
- Bây giờ mới biết sợ sao. Tại sao lúc tìm người hại Hạ Mộng lại không biết sợ? Nếu không phải vì cô phá hỏng mọi chuyện thì đã có thể dàn xếp được rồi, để tôi nói cho cô biết, hiện giờ sợ cũng vô dụng, nếu thật sự bị phát hiện cô cứ chờ ngồi tù đi.
Ông ta thật sự bị đứa cháu gái não tàn này chọc giận muốn điên rồi! Trước đây yêu thương bao nhiêu, thì bây giờ ghê tởm bấy nhiêu, ông ta còn nghi ngờ trước đây mắt bị mù.
Tần Văn Văn vốn dĩ đang sợ hãi, bây giờ nghe vậy liền bật khóc.
- Con không muốn ngồi tù! Con không muốn...
Nghe vậy trên mặt những người khác cũng lộ rõ vẻ lo lắng, hoảng sợ:
- Anh à! Không còn cách nào sao? Anh quen biết nhiều người như vậy, không tìm được người sao? Chúng ta tiêu nhiều tiền cũng được.
Tất nhiên Trần Quốc Hương cũng không muốn con gái mình phải ngồi tù. Nếu có một ngày như vậy, bà ta sẽ đi thay đứa nhỏ.
Tần Nghĩa Xương có tức giận đến đâu, cũng không muốn để con gái rơi vào tình cảnh như vậy.
- Anh, em biết Văn Văn đem đến cho anh rất nhiều phiền phức, nhưng việc này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756588/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.