Hạ Mộng thật sự rất thích cô cháu gái nhỏ đáng yêu này, càng nhìn con bé cô càng muốn lấy mấy món đồ nhỏ nhỏ xinh ở trong không gian ra tặng cho con bé, nhưng thực may mong muốn đó bị lý trí áp xuống. Cô ở viện, lại có người nhà ở bên cạnh nếu lấy ra người khác hỏi đến cô mua khi nào thì sao, hơn nữa kiểu dáng ở trong không gian hiện đại cùng với bây giờ không giống nhau, mặc dù cô có thể tìm được lý do để lấy ra, nhưng cũng khiến cho người khác hoài nghi, nên cẩn thận thì hơn. Cô đi đến rương gỗ lấy dây buộc tóc, túm một bím tóc nhỏ trên đầu con bé, nhìn rất đáng yêu. Có lẽ gia hỏa này thấy vướng, liền vươn tay nhỏ lên sờ sờ đầu, sau đó cười toe toét, có thể nhìn ra con bé cũng rất thích. Hạ Tiêu thấy vậy nhịn không được bế cháu gái lên, mặt dán vào hai má bánh bao của con bé.
Hạ Bằng nhìn con gái trong tay em trai mình, liền đi tới đem con gái yêu ôm đi, sau đó phóng "vèo" một cái đi tới phòng bếp cho mẹ cùng vợ mình ngắm con gái. Kết quả, lại bị Tiết Minh Nguyệt mắng xối xả:
- Có người ba nào như con sao? Trong phòng ấm áp thì không ở, ngoài trời lạnh thế này, con bé lại mặc mỗi quần áo bông, nhỡ bị cảm lạnh thì sao!
Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu đi theo sau, lại thấy anh cả mình mặt đen thui ôm đứa nhỏ quay lại, đều nhịn cười không được.
Buổi chiều sau khi Hạ Tiêu ra sân đốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-gian-van-may-ngot-ngao/756542/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.