Nếu nói Đường Thế Thành nhớ anh, Đường Nham tuyệt đối không tin tưởng, về phần nguyên nhân Đường Thế Thành tìm anh cũng không khó đoán, tuy Đường Mục vào công ty nhưng anh cũng chỉ sắp xếp cho hắn làm vị trí trợ lý, lúc đó Đường Thế Thành đã rất tức giận, bị anh dùng lý do thiếu kinh nghiệm, bắt đầu từ cơ bản làm lên, hiện tại xem ra bọn họ không ngồi yên.
Khi Đường Nham đến nhà bọn họ là tám giờ tối, anh cũng không phải tới ăn cơm, cũng không dự định ở lại bao lâu.
Kiều Tuyên đương nhiên đi theo Đường Nham, nhưng cũng không định theo anh vào, cậu không có một chút hảo cảm nào với ba người kia, thậm chí là chán ghét! Huống chi ông nói muốn gặp tôi thì tôi phải vội vàng đến để cho ông gặp à? Ông cho rằng ông là ai?
Kiều Tuyên hoàn toàn dính vào Đường Nham, khi Đường Nham đưa cậu ra ngoài cũng là lúc vừa ăn tối xong, tiêu cơm một chút.
Kiều Tuyên quấn quít lấy Đường Nham vừa hôn vừa cọ, vừa cắn vừa liếm, làm như thể sinh ly tử biệt.
Đường Nham cảm thấy buồn cười, đè cậu tại chỗ ngồi cho một cái hôn nồng nàn mãnh liệt, bàn tay véo nhẹ mặt của cậu, mổ mí mắt của cậu, “Ngoan, sẽ xuống sớm thôi.”
“Thời gian mười phút!” Kiều Tuyên ôm cổ anh không muốn buông tay.
“Được.” Đường Nham đồng ý, nhìn Kiều Tuyên còn làm dáng vẻ nhỏ bé ủy khuất đáng thương, trong lòng mềm thành một cục.
Kiều Tuyên càng ngày càng dính anh, cũng càng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-cung-chieu-em-thi-cung-chieu-ai/3138733/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.