Một lát sau, Kiều Tuyên mới trở lại bình thường từ trong dư âm, cửa phòng tắm phản chiếu ra bóng dáng và tiếng nước ào ào cho cậu biết Đường Nham đang ở trong đó.
Lúc này Kiều Tuyên mới cảm thấy dường như có chỗ nào đó không bình thường.
Rõ ràng Đường Nham đã chết, tuy cậu chưa kịp thấy thi thể dã bị người khác vội vàng đưa ra nước ngoài, nhưng cậu biết Đường Nham đã mất, nếu không, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình thoát khỏi lòng bàn tay anh. Vậy Đường Nham kia là sao?
Mơ à?
Người dưới đau đớn và khoái cảm tình dục cao trào chân thật như vậy, thậm chí hiện tại vẫn còn mùi vị tình dục do Đường Nham hôn cậu mang tới.
Hơn nữa cậu nhớ rõ Đường Mục đã đâm cậu một dao, mà bây giờ, vị trí vết dao trơn bóng một mảnh, ngoài trừ một chuỗi vết hôn tím bầm.
Chuyện gì đã xảy ra?
Kiều Tuyên quay đầu đánh giá mọi thứ trong phòng, không bình thường, thiết bị lắp đặt trong phòng này vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây cũng không phải phòng của cậu, cậu nhớ rõ đầu giường này phải có một chuỗi xiềng xích, là sau khi cậu chạy trốn bị Đường Nham bắt lại đã tìm người gắn lên, cậu bị khóa trên giường gần một năm!
Mà bây giờ, trên tường không có gì cả!
Trong phòng ngoại trừ cái giường này coi như nguyên vẹn ra, những thứ khác lộn xộn thành một đống, đồ đạc vỡ đầy đất, gần như không có thứ nào còn nguyên, hiển nhiên là đã trải qua một trận ác chiến.
Vật trên đất khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-cung-chieu-em-thi-cung-chieu-ai/143595/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.