Cảm nhận được Kiều Tuyên từ cắn biến thành liếm, cảm giác tê tê đau đau từ cổ truyền tới. Ánh mắt Đường Nham u ám, đẩy Kiều Tuyên ra, trong ánh mắt nghi hoặc của Kiều Tuyên đè cậu trên giường, “Anh sẽ thoa chút thuốc cho em.”
Sau đó chăn trên người Kiều Tuyên bị xốc lên, hai chân trần trụi bị Đường Nham nhấc lên, chỗ phía sau đối diện với mặt của Đường Nham.
Kéo đến đau đớn khiến Kiều Tuyên hít một hơi, Đường Nham nhíu mày lại, động tác trên tay càng nhẹ nhàng, tay bóp một đống thuốc mỡ cẩn thận xoa xoa chỗ miệng huyệt bị xé nứt sưng đỏ kia.
“Hít — đau!” Kiều Tuyên theo phản xạ muốn đá anh, bị Đường Nham nắm mắt cá chân lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Từ nhỏ Kiều Tuyên đã không có cha, cậu và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, trước khi gặp được Đường Nham cũng chịu không ít đau khổ, làm sao lại sợ chút đau đó? Chỉ là sau đó bị Đường Nham cầm tù trong mười năm cũng không còn chịu khổ nữa, Đường Nham sẽ không đánh cậu, nhưng lúc trên giường cậu không phối hợp sẽ thô bạo cứng rắn, nhưng có thể vì khiến Đường Nham phẫn nộ mà cậu từng nhiều lần dày vò bản thân, cậu đã từng dùng dao cắt cổ tay mình, sau đó bị Đường Nham trói lại ba tháng, về sau trong nhà không nhìn thấy các loại đồ dạc như nữa.
Vậy nên, Kiều Tuyên không sợ đau!
Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đường Nham lộ ra dáng vẻ đau lòng, Kiều Tuyên liền không nhịn được kêu lên, trước đây có đau hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-khong-cung-chieu-em-thi-cung-chieu-ai/143594/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.