Ngọc Đan mở dần mắt ấy ánh sáng kèm nắng mai rọi vào vào mắt cô từ khe rèm cửa sổ phòng. Khiến cô chói mắt tỉnh hẳn. Ngọc Đan ngồi bật dậy thấy cách bài trí căn phòng khá đơn giản, gam màu chủ đạo của căn phòng này là màu trắng. Cô rời giường xỏ vào chân là đôi dép lông hình thỏ đáng yêu size thì khá to chắc của nam. Dép đặt ngay ngắn dưới sàn cạnh giường. Cô bước lại kéo tung rèm cửa " xoạc" bước ra ban công. Cảnh trước mắt cô khá thơ mộng, từng lầu cao này nhìn xuống là vườn trái cây đủ loại, dây leo có, cây to cổ thụ có. Cô hít thở một hơi dài. ( Quao cảnh đẹp quá, mà khoan đây là đâu đã.)
Ngọc đang ngắm đã rồi quay vào bước quan sát khắp phòng, cô thấy một bước ảnh đặt trên tủ đầu giường trong ảnh là một chàng trai khôi ngô, mặc áo sơ mi trắng, mặt thì có vẻ u buồn, độ tuổi chắc 15 tuổi . Cô cầm lên xem nghiêng đầu nghĩ ngợi. ( người trông ảnh này khá quen.. a nhớ rồi là anh Nam Phong).
Ngọc Đan rảo bước tới sofa, giật mình. Người đàn ông đang trùm chăn nằm ngủ, che kính mặt, góc độ nhìn phía sau thì tóc màu đen tuyền. ( anh ta là,.. )
Ký ức hiện về cô nhớ tối hôm qua ôm Giang Thừa Tuyên trong bộ blue trắng.
Cô bước lại đứng trước mặt người đàn ông quan sát nghiêng đầu ngày một gần mặt người đàn ông, đồng thời bàn tay nhỏ của cô gần chạm trúng mép tắm chăn. Cô muốn xem rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829810/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.