Lâm Tuyền vả trán cho tỉnh táo.
" Loại chuyện gì đây?, khoang mọi người về đi để tôi bình tĩnh lại, cha mẹ tôi rất thương tôi."
Cha mẹ Giang Thừa Tuyên đồng thanh lên tiếng.
" Nhưng mà con..!"
Giang Thừa Tuyên ngăn cha mẹ mình lại.
" Cha Mẹ, tạm thời để anh hai bình tâm đi, mình về thôi. "
Cả ba đứng dậy ra về.....
Lâm Tuyền từ lúc cả nhà Giang Thừa Tuyên ra về, anh nằm dài trên sofa suy nghĩ về cha mẹ mình bên Anh Quốc.
Họ thương mình thế, sao đùng cái mình lại là do họ bắt cóc, nghĩ lại đã 8 năm qua mình đâu thèm quan tâm cha mẹ mình, còn bỏ họ chạy sang đây theo tình yêu cá nhân.....
Nam Phong từ ngoài sân bước vào thì cửa đóng nhưng không gài, anh đẩy vào thì thấy Lâm Tuyền gác tay lên trán, mắt nhắm nghiền nằm dài trên sofa. Anh đặt nhẹ mớ trái cây mới hái ngoài vườn của Lâm Tuyền xuống bàn, tránh làm Lâm Tuyền giật mình anh bước nhẹ nhàng vào bếp lấy dao nhỏ và dĩa ra ngồi xuống gọt trái Kiwi và xấp quả việt quất vào dĩa đẹp mắt.
Rồi anh bước qua ngồi cạnh nhìn dáng vẻ ngủ say của Lâm Tuyền, khuôn mặt đẹp tinh xảo khi ngủ nhìn thật không thể dời mắt được.
Sau một hồi no say giấc ngủ, Lâm Tuyền hí mắt từ từ mở ra thấy Nam Phong đang nhìn mình chằm chằm anh giật mình ngồi nhanh dậy.
" Nam Phong em làm gì trong nhà anh?".
Nam Phong đứng dậy ngồi sang sofa đối diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829728/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.