"Anh như vậy là rất hoàn hảo rồi, đẹp trai, giàu có, tài giỏi nắm tập đoàn lớn, không gái gú." Nhếch môi.
Ngọc Đan nghe xong phải tự vả trán mình cho tỉnh. Cô chợt nhận ra độ tự luyến của người đàn ông này đứng nhất chắc chả ai dám xếp sau.
"Thôi được rồi, anh là nhất. Vú Mai chuẩn bị cho anh cả đấy."
Ngọc Đan kéo Giang Thừa Tuyên vào bàn sofa của phòng, tất cả món anh thịnh soạn điều bày sẵn trên bàn. Cả hai ngồi xuống sofa.
Giang Thừa Tuyên cầm đũa lên, bỗng anh khựng tay lại, cảm giác có gì đó sai sai. Anh trừng mắt nhìn Ngọc Đan tỉnh bơ gấp đồ ăn đút vào miệng, anh liền đặt ra câu hỏi đầy thắc mắc.
"Ngọc Đan hôm nay em nói năng lạ lắm, tại sao bảo là do Vú Mai chuẩn bị cả, thường ngày cũng là bà ấy nấu mà?"
"Em..em."
"Em ấp úng cái gì? Có phải em dấu anh điều gì không?"
"Làm gì có?"
Ngọc Đan rụt rụt bàn tay trái muốn dấu nhanh xuống bàn, nhưng sao thoát được cặp mắt tinh tường của Giang Thừa Tuyên, anh nhíu mày tỏ ý khó chịu rồi nhanh chóng chộp lấy cổ tay Ngọc Đan kéo lại trước tầm mắt anh, thấy ngón trỏ bị băng kín anh trừng to mắt nhìn cô gắt giọng tra hỏi:
"Ai làm em ra nông nỗi này?"
Ngọc Đan trong lòng là chỉ thẳng vào người đàn ông đang nắm tay cô, không phải lo lắng cho anh ta cô đã không lơ đễnh đến đứt tay.
"Em bất cẩn khi gọt trái cây thôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829691/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.