"Anh hai, em xin lỗi...Mong rằng qua hai tuần kết quả sẽ tốt cho anh."
Cửa khép dần dáng người Giang Thừa Tuyên nhỏ dần khỏi tầm mắt người nhìn....
[..........]
"Két..." Xe dừng lại trước cảnh đồng hoa hướng dương.
Tân Kính Dương dắt Hiếu Vân lướt qua những đoá hoa hướng dương vàng ươm, đến bên gốc cây bên bờ hồ. Cả hai tựa vào gốc cây to, bắt đầu trút bầu tâm sự.
Hiếu Vân bối rối, không phân định được có yêu hay không. Lúc mới gặp mình đã cảm thấy thân quen...Sự quan tâm lo lắng anh ấy khiến mình cảm động.
Tân Kính Dương tinh ý hiểu ra, bèn nói: "Anh hỏi em thế chứ câu trả lời anh đã đón được rồi."
Hiếu Vân cảm thấy có lỗi với Tân Kính Dương, rõ ràng hai đứa đang yêu nhau hạnh phúc bên Anh Quốc, bỗng chốc bản thân mình lại thay đổi, lại yêu người khác.
"Anh Kính Dương em xin lỗi, chuyện chúng mình..."
Tân Kính Dương cười ôn nhu, tay xoa đầu cô, kéo ngã vào lòng anh, khẽ giọng: "Khờ quá, em hạnh phúc là được. Anh luôn bên cạnh bảo vệ em."
Sau khi ở cánh đồng hoa hướng dương, họ đến biệt thự Khiết Gia. Tân Kính Dương muốn giúp Hiếu Vân lấy lại ký ức. Hiếu Vân có chút gợi nhớ ký ức ở Khiết Gia.....
[.......]
Khung cảnh biệt thự Giang Gia.
Lâm Tuyền đang ngủ say trên giường, ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ, rọi lên khuôn mặt tinh xảo.
"Reng reng."
Chuông điện thoại reo, Lâm Tuyền tỉnh giấc vối tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Mắt lơ mơ, cất giọng hỏi: "Alo tôi nghe."
[Lâm Tuyền...sao anh còn chưa chịu giúp Ngọc Đan nhớ lại.]
"Anh là ai thế?" Lâm Tuyền nói giọng uể oải.
[Lâm Tuyền...tới anh cũng mất trí à?]
"Ừ...cũng mong tôi mất trí..." Lâm Tuyền thở dài.
[Này anh đang ở đâu đấy?]
"Giang Gia."
[Giờ tôi qua anh.] Lâm Tuyền chưa kịp đáp lời thì máy đã cúp. "Tút tút."
[........]
Biệt thự Giang Gia.
"Cốc cốc."
"Cạch."
Tân Kính Dương bước vào phòng Lâm Tuyền, đập vào mắt 5 vệ đứng tứ phía. Đúng là khá bất ngờ, đại thiếu gia của Giang Gia không dễ làm. Nhìn Lâm Tuyền hốc hác, khuôn mặt điển trai ẩn chứa u buồn.
Tân Kính Dương tay đặt trong túi quần âu bước tới, cười mỉm chi rồi cất tiếng: "Lâm Tuyền...đây là cuộc sống đại thiếu gia à?"
Lâm Tuyền biết mình đang bị mỉa mai, nhưng anh chả mấy quan tâm điều đó, tiền tài danh vọng khiến con người xa cách nhau. Lâm Tuyền vỗ vỗ vị trí cạnh mình muốn mời Tân Kính Dương ngồi. Đám vệ sỹ mở to mắt tỏ vẻ không ưng thuận.
"Kính Dương ngồi đi."
Vệ sỹ đồng thanh lên tiếng: "Đại thiếu gia không được."
"Tân Kính Dương...anh dám mò tới đây à!" Giang Thừa Tuyên bước từ ngoài vào.
Lâm Tuyền lên tiếng: "Thừa Tuyên, em qua đây có việc gì?"
Giang Thừa Tuyên níu Tân Kính Dương khỏi anh trai mình, gằn giọng: "Kính Dương tránh xa anh hai tôi ra."
Tân Kính Dương nhúng vai: "Thừa Tuyên anh cướp người yêu của tôi chưa vừa, còn cướp bạn của tôi nhỉ."
Giang Thừa Tuyên nổi giận đè chặt Tân Kính Dương ngã xuống giường, mặt cả hai đỏ kỳ cục. Lâm Tuyền đứng dậy né sân cho hai đối thủ giật lộn trên giường, vệ sỹ muốn xen vào Lâm Tuyền dang tay cản lại...
Lâm Tuyền phất tay vệ sỹ cùng mình rời đi cùng mình.
Một lúc sau cả hai bước xuống mặt mày bầm dập áy ngại nhìn Lâm Tuyền ở sofa phòng khách. Lâm Tuyền biết cả hai đang nhìn mình, nhếch mép nói: "Xong rồi à, xuống đây tán gẫu."
Tân Kính Dương ngồi cạnh Lâm Tuyền.
Giang Thừa Tuyên ngồi đối diện, liếc nhìn anh trai săn sóc vết thương của Tân Kính Dương, ganh tỵ hét: "Anh hai, em mới là em trai của anh đấy."
Lâm Tuyền chao mày trả lời: "Thừa Tuyên, em trẻ con vừa thôi...đánh nhau chưa đã à."
"Anh hai..." Giang Thừa Tuyên trừng mắt, giật tay anh trai qua bên mình, vệ sỹ gánh nhịn cười. Cảnh tượng như 3 đứa trẻ giành giật bạn bè...
Tân Kính Dương tằng hắng vài tiếng rồi nói: "Được rồi...Thừa Tuyên anh trẻ con quá, Tôi có ăn thịt anh trai anh đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]