Tân Kiệt lùi về sau vài bước, là ông đang run sợ trong lòng, vốn chẳng lạ gì tính khí quyết đoán của Giang Thừa Tuyên, lời anh ta thốt ra là đang phán tử ông sao?
Thì ra Giang Thừa Tuyên đã điều khiển Tân Kiệt lên sân thượng của biệt thự. Độ cao này đối với Tân Kiệt là vạn mét, bởi ông mắc chứng sợ độ cao.
Giang Thừa Tuyên bắt ghế mây ngồi chểnh chệ nhìn Tân Kiệt đang run sợ. Anh gõ gõ nồng súng ngắn trong lòng bàn tay, tạo ra âm thanh hù doạ Tân Kiệt.
Giang Thừa Tuyên cười lạnh: "Được rồi...lão già muốn trăng trối gì không?" Dứt lời ném điện thoại trả lại cho Tân Kiệt.
Tân Kiệt nhìn điện thoại trượt dài đậu lại ở mũi giầy mình. Thằng nhảy ranh này muốn giết mình thật sao? Nghĩ ngợi đôi chút Tân Kiệt khẽ nói: "Được rồi..." Liếc trộm thấy Giang Thừa Tuyên nghe điện thoại ai đó nên lơ là phòng bị. Tân Kiệt tiến nhanh lại chộp súng của Giang Thừa Tuyên quẳng khỏi sân thượng.
"Rắc." Tân Kiệt lên đạn cho súng của mình, nhanh chóng đặt mũi súng chạm ngực Giang Thừa Tuyên.
Kỳ lạ thay Giang Thừa Tuyên cười phá lên. "Ha...ha...!" rồi nhúng vai, khuôn mặt tỏ ra bình thản lạ thường.
Điều này nghĩ tới so lui Tân Kiệt trưng ra vẻ mặt cau có: "Khốn kiếp." Ấn mạnh súng sâu vào lớp áo vest anh, rồi gầm giọng: "Nhảy ranh, mày điên à...đừng tưởng tao không dám tiễn mày chầu trời! !
Lời vừa thốt ra hết cũng là lúc Tân Kiệt hiểu ra thái độ khi dễ ông vừa rồi, tiếng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trung-sinh-hon-uoc-voi-tong-tai-ac-ma/2829646/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.